Chương 30: A

Thì ra mỗi mùng 7 Tết, nhà máy thép đều tổ chức tiệc tất niên toàn nhà máy, cho dù ngày hôm đó có bận đến đâu, nguyên chủ đều phải dành thời gian cùng Lạc Chí Lễ tham dự.

Nói cách khác, mùng 7 Tết, cô có thể gặp được ông chồng hờ kia?

Nghĩ đến việc không muốn thua kém ai, Dương Anh Lan quyết định mua vải may cho mình một bộ đồ thật oách, nhất định phải lấn át khí thế của Lạc Chí Lễ, để ly hôn với lợi ích tối đa nhất.

Nghĩ đến đây, tinh thần cô phấn chấn hẳn, khoác tay Nguyễn Đào Đào đi về phía quầy bán vải…

Dạo nửa ngày trời, trên tay Lạc Thanh Xuyên toàn là đồ mua được, ngón tay bị siết đến đỏ cả lên.

Nguyễn Đào Đào nhìn mà thấy xót, muốn giúp anh ấy chia sẻ một ít, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Dương Anh Lan kéo đi.

“Mấy thứ đó không nặng đâu, cứ để nó xách. Đi, chúng ta về nhà trang điểm nào.”

Dương Anh LAn đã mua kem dưỡng da, bút kẻ mày, phấn má hồng và son môi, Nguyễn Đào Đào chưa từng thấy qua, cũng không biết các bước trang điểm.

Trở về nhà, Dương Anh Lan bày hết chúng lên bàn trang điểm, bảo Nguyễn Đào Đào đi rửa mặt trước.

Năm phút sau, cô ấn con dâu ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở hộp kem dưỡng da, bắt đầu thoa lên.

Nguyễn Đào Đào ngoan ngoãn để mặc mẹ chồng muốn làm gì thì làm, trong lòng vừa tò mò vừa có chút hồi hộp, thỉnh thoảng cô ấy lại len lén liếc nhìn Lạc Thanh Xuyên ở cách đó không xa, đáy lòng dâng lên một tia ngại ngùng.

Giống như có thần giao cách cảm, Lạc Thanh Xuyên cũng nhìn sang vào lúc này, khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều nhanh chóng dời đi.

Tim đập thình thịch.

Dương Anh Lan không hề hay biết về cảnh tượng này, sai bảo Lạc Thanh Xuyên vào bếp nấu cơm, đừng ở đây vướng víu.

Lạc Thanh Xuyên dạ một tiếng, vội vàng rời đi, không dám nhìn thêm một cái nào nữa.

Nguyễn Đào Đào hai má ửng hồng, chẳng cần thoa phấn cũng đẹp.

“Ôi chao, da dẻ con thật là đẹp, giờ thì mẹ đã hiểu thế nào là đẹp tự nhiên rồi.”

Dương Anh Lan không ngớt lời khen, trong lòng thầm cảm thán hào quang của nữ chính đúng là mạnh mẽ, ngay cả làn da cũng đẹp hơn người thường gấp trăm lần.

Bị khen ngợi khiến Nguyễn Đào Đào ngại ngùng mỉm cười, trong lòng càng thêm hồi hộp.

Tiếp đó, Dương Anh Lan mở nắp son, thoa lên đôi môi nhỏ xinh của cô.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chẳng mấy chốc đã trang điểm xong! Vì kiểu dáng mỹ phẩm có hạn chế nên đây là một kiểu trang điểm cực kỳ đơn giản.

Dương Anh Lan quan sát hồi lâu, đặc biệt hài lòng với tác phẩm của mình.

Nguyễn Đào Đào nhìn mình trong gương, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể trở nên thời thượng như vậy, giống như những cô gái thành phố.

Thấy cô con dâu ngây ngốc ngồi im tại chỗ, Dương Anh Lan bị chọc cười, “Con thấy sao? Đẹp không?”

Đào Đào hoàn hồn, vội vàng gật đầu, “Đẹp ạ! Con suýt nữa không nhận ra mình.”

Dương Anh Lan lại đẩy cô đến trước mặt Lạc Thanh Xuyên, hỏi cậu con trai có phần ngốc nghếch, “Con thấy sao? Đẹp không?”

Nếu nó dám nói không đẹp, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà!

May mà, Lạc Thanh Xuyên tuy EQ không cao nhưng vẫn còn hoạt động, anh ấy đỏ mặt, thành thật nói: “Rất đẹp, chỉ là hơi phiền phức.”

“...”

Dương Anh Lan không chịu nổi kiểu tính cách thẳng thắn này của con trai, liếc mắt rồi vào nhà.

Nguyễn Đào Đào lại cảm thấy ngọt ngào như mật, phụ họa: “Đúng là hơi phiền phức, con sẽ học hỏi mẹ thật tốt, sau này tự trang điểm.”

Đột nhiên, cô ấy nhớ tới các cô dâu trong thành phố vào ngày cưới đều trang điểm, đợi cô ấy học được, liệu có thể dùng tay nghề này để kiếm tiền không nhỉ?

Ngày hôm sau.

Bình minh, trời vừa hửng sáng, các nhà lần lượt thức dậy.

Dương Anh Lan không giống người thường, dù bên ngoài có ồn ào đến đâu cũng không muốn dậy. Trước khi xuyên không, cô luôn đón Tết một mình nên không biết gì về những điều kiêng kỵ trong ngày Tết.

Nguyễn Đào Đào thấy mẹ chồng chưa dậy, tưởng là hôm qua đi dạo mệt nên cũng không gọi, cùng Lạc Thanh Xuyên quét nhà, viết câu đối, bận rộn không ngớt.