Chương 2

Nghĩ tới đây, Đồng Vãn Ý giơ tay lên xoa trán, cố gắng kìm nén cảm xúc phiền muộn, muốn bình tĩnh suy tính.

Trong phạm vi hiểu biết của cô, mình không phải đang hôn mê thì là chết đột ngột, hoàn toàn không hiểu tại sao nhắm mắt lại, trực tiếp chuyển đổi thời không, trở thành một người khác rồi?

Cô muốn lừa gạt bản thân, tất cả những chuyện này chỉ là mơ, nhưng mà sau ót truyền tới đau đớn xót tim và ký ức xa lạ không ngừng lan tràn, đều đang nhắc nhở Đồng Vãn Ý, cảnh tượng không thể tưởng tượng trước mắt đều là thật.

Cho nên, cô có thể hiểu… sau khi mình chết đã xuyên việt rồi sao?

Còn xuyên việt đến một cô gái nhỏ 19 tuổi ngã trong sân vào đêm tân hôn... Đầu chạm đất, đi đời nhà ma.

Đúng vậy, chính là đêm tân hôn, nguyên chủ kết hôn rồi, còn là hợp đồng hôn nhân.

Nghĩ đến đây, Đồng Vãn Ý nhất thời cảm thấy đầu đau hơn nữa rồi.

Không khỏi không nói nguyên chủ cũng to gan, thông minh.



Cô gái nhỏ Đồng Vãn, từ nhỏ từng gặp cha mẹ ruột, do vợ chồng dì út nuôi dưỡng lớn lên.

Tháng trước, dì út và dượng út bị chèn ép đến đường xá quét dọn vệ sinh, không thể nào bảo vệ nguyên chủ càng lớn càng mặn mà. Sau khi hai vợ chồng thảo luận mấy lần, bất đắc dĩ cho Đồng Vãn vừa tốt nghiệp cấp ba xuống thôn quê, đưa cô ấy đến thôn Tú Hà xa ngoài nghìn dặm.

Vốn tưởng rằng thoát được ổ cọp, ai ngờ lại tiến vào bầy sói.

Mặc kệ ở thời đại nào, phụ nữ xinh đẹp không có năng lực tự vệ sẽ giống như tài sản kết xù bị nhòm ngó, ai cũng có thể cướp đoạt.

Tất nhiên nguyên chủ cũng hiểu đạo lý này, cho nên lúc xuống thôn quê cố ý sửa soạn ngoại hình bắt mắt trở nên bình thường, nhưng không ngờ, căn cơ quá tốt, vẫn trêu chọc một số tên cặn bã.

Ví dụ như trong trí nhớ, mặc dù nguyên chủ bị rắn độc cắn bị thương eo, cũng là bởi vì lúc đào rau trong núi, bị tên lưu manh trong thôn theo đuôi, trong lúc chạy trốn, hoảng sợ chạy lung tung nên chịu thiệt.

Nếu không phải may mắn gặp được Lâm Hoài Đông giải ngũ về quê, nói không chừng, hôm nay cô gái nhỏ lại gặp tình cảnh khó khăn...