Chương 8: Tiền Chí Dũng

Đi ở trên đường cái, Lục Vệ Quốc ánh mắt mịt mờ mà nhìn người đi tới đi lui xung quanh, hít sâu một hơi xoay người hướng ngõ nhỏ đi tới.

Hắn nhớ trong sách có miêu tả chợ đen.

Cũng chính là nơi có người cầm đồ vật đến lén bán, đổi tiền hoặc là đổi phiếu.

Hắn nổi lên loại tâm tư này tự nhiên là bởi vì hắn suy nghĩ cuộc sống về sau nên như thế nào trôi qua, nói không chừng có thể vì sau này dò đường.

Một mẫu ba phần đất của Lục gia, trừ giao lương thực nộp thuế còn lại bị mấy người của Lục gia kia chia nhau gần hết, đến trong tay hắn cơ bản thì không còn gì.

Nếu không muốn bị đói bụng chết còn muốn nuôi sống nữ chủ, cuối cùng vẫn là phải dựa vào chính mình.

Càng gần ngõ nhỏ càng hẻo lánh, đi xong một đoạn đường mới có thể thấy một hai người già hoặc phụ nữ vác cái rổ, cái rổ đan bằng cỏ dùng vải che lại nên cái gì cũng không thấy.

Vẻ mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc, căn bản nhìn không ra cái gì.

Lục Vệ Quốc lau mồ hôi trên trán, cách rất xa hắn rốt cuộc nhìn thấy dưới tường đất bên phải cái cây, có một cái người đàn ông trưởng thành, anh ta vô cùng cẩn thận đôi mắt xoay chuyển nhìn khắp nơi.

Trước mặt anh ta thả hai cái rổ dùng giấy màu xám che đậy, phỏng chừng là món ăn hoang dã hoặc là đồ ăn trồng ở đất riêng.

Người phụ nữ đi ở phía trước hắn, nhìn chung quanh một lần rồi vụиɠ ŧяộʍ tăng nhanh bước chân đi qua.

Người đàn ông đang ngồi xổm cũng nhanh chóng đứng lên.

Thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau có chút nhỏ nên Lục Vệ Quốc nghe không quá rõ ràng.

Thời điểm bọn họ đang giao dịch Lục Vệ Quốc nhẹ nhàng đi qua.

“Bốn đồng năm, chị gái không thể lại bớt a……”

Thanh âm mặc cả đột nhiên im bặt.

Lục Vệ Quốc vẫn là xem nhẹ độ thính tai của người làm loại chuyện phạm pháp này.

Người đàn ông nghe thấy tiếng vang thì bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.



Chờ nhìn đến là một anh nông dân ăn mặc cùng anh ta không sai biệt lắm thì mới lau mồ hôi lạnh vừa chảy ra.

“Được được được, bốn đồng năm liền bốn đồng năm.”

Chị gái đang mặc cả cũng thấy Lục Vệ Quốc, rất sợ bị người bắt lấy nhược điểm, nhanh chóng đưa tiền rồi xách theo đồ vật vừa mua chạy nhanh đi.

Ở thời điểm người phụ nữ đi qua, Lục Vệ Quốc cố ý hướng trong rổ nhìn một chút, một con cá tầm một cân, hơn nửa rổ trứng gà, mấy bó rau xanh cùng một chùm tỏi……

Bốn đồng năm, có lẽ vì không cần phiếu nên giá cả cao hơn khá nhiều so với ở Cung Tiêu Xã.

Người đàn ông tên là Tiền Chí Dũng, từ một thôn cách huyện thành gần nhất tới đây.

Người làm việc này nếu không phải trong nhà trôi qua không tốt thì chính là gan lớn.

Tiền Chí Dũng vừa lúc thuộc loại gan lớn kia, anh ta lén lút nhìn khắp nơi một lần rồi vẫy tay với hắn.

“Anh trai, lại đây.”

Lục Vệ Quốc xoay người nhìn phía sau thấy không có ai mới biết được là đang kêu chính mình, hắn nhấc chân đi qua.

Tiền Chí Dũng muốn bán đồ vật cơ bản đã bán xong rồi, anh ta thuần túy là thấy Lục Vệ Quốc thuận mắt, vừa cao vừa đen, quần áo mặc trên người cũng rất ‘ mộc mạc ’, nhất thời trong lòng có cảm giác muốn kêu hắn lại đây nói chuyện.

“Anh cũng tới làm cái này?”

Xem hắn hai tay trống trơn xuất hiện ở chỗ này, Tiền Chí Dũng chủ động hỏi.

Lục Vệ Quốc trầm mặc nhìn hắn ta, cúi đầu trông thấy bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của mình, ở dưới ánh mắt sáng của anh ta gật đầu.

Tiền Chí Dũng thỏa mãn mà cười hắc hắc, xoa xoa tay.

“Khó trách, tôi vừa nhìn thấy anh liền rất thân cận, bất quá anh vừa rồi không nói một tiếng đã lại đây làm tôi sợ ra một thân mồ hôi lạnh.”

Anh ta đắc ý dào dạt, tiếp tục chủ động nói.

“Vận khí hôm nay của tôi rất tốt đều bán xong rồi, bán được tiền đủ mua thịt cho đứa trẻ nhà tôi ăn”



Nói đến đứa trẻ trong nhà, Tiền Chí Dũng cười đến rất là vui vẻ.

Lục Vệ Quốc cũng ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh ta, vẻ nghiêm túc trên mặt chậm rãi buông lỏng.

Có một loại duyên phận gọi là huynh đệ, chúng ta chỉ hận gặp nhau quá muộn, Tiền Chí Dũng một cái miệng liền nói không dừng không được.

“Cái kia, đã quên giới thiệu, tôi tên là Tiền Chí Dũng, thôn Đại Sọt, năm nay 27 tuổi.”

Trò chuyện một hồi, Tiền Chí Dũng mới nhớ tới không nói cho hắn tên của mình.

“Lục Vệ Quốc, thôn Hoa Thụ.”

Thời điểm nói đến tuổi, hắn hơi chần chờ một chút mới nói:

“22 tuổi.”

Tiền Chí Dũng ngạc nhiên

“A?”

Vậy anh ta gọi người ta là anh trai tự nhiên như vậy, chẳng phải là bị thua thiệt sao.

Lục Vệ Quốc đúng thật là không trách hắn ta kêu hắn già đi, nguyên thân làm nhiều việc khổ việc nặng, dầm mưa dãi nắng nên không phải là trông già hơn so với những người mới hơn hai mươi tuổi sao?

“Lần này đổi thành cậu kêu tôi là anh.” Tiền Chí Dũng sau khi phản ứng lại theo cột mà bò lên.

Lục Vệ Quốc: “……”

“Được rồi được rồi, tôi cũng không bức cậu.”

Tiền Chí Dũng thấy hắn trầm mặc thì dừng lại, anh ta một chút cũng không ngại.

Cuối cùng lúc rời đi, Tiền Chí Dũng lại xưng huynh gọi đệ một phen, ở trong mắt anh ta người dám tới đây làm loại sự tình này đều là huynh đệ đi chung một đường.

Lục Vệ Quốc nắm hai quả trứng gà trong tay, nhìn anh ta giống như là trộm chạy một mạch nhanh đến mức không thấy thân ảnh thì trầm mặc.