Chương 24: Không biết lớn nhỏ

Translator: Y Na Thố Thố

An Tri Hạ cười bảo bọn chúng đợi một chút, sau đó đi vào phòng rót một bát nước đường đỏ đi ra: "Uống một chút cho ấm."

Ba đứa nhỏ nghiêng đầu, liên tục khoát tay từ chối.

Ngược lại, đứa bé hai tuổi của nhà Lưu Nhất Nguyệt ngậm ngón tay đi tới: "Dì à, bọn họ không uống thì để con uống."

An Tri Hạ không để ý tới cậu ta, trực tiếp đặt bát nước vào tay cô bé nhỏ: "Em cũng nói giúp chị bớt một hào tiền xe, bát nước này không tốn một đồng nào cả, là chị muốn cảm ơn các em, hừm, phục vụ chu đáo đó!"

Khi cô nói đến đây, ba đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cậu bé cũng ngượng ngùng nói lời cảm ơn rồi cùng hai em gái chia nhau uống cạn bát nước.

"Anh trai, chị ạ, hóa ra nước đường đỏ có vị như vậy, ngọt quá…" Cô bé tò mò chép chép miệng, ánh mắt nhìn An Tri Hạ ngập nước tràn ngập niềm vui thuần khiết, không khỏi đáng yêu biết bao.

Trịnh Giai Minh thấy mình không có phần, trực tiếp tức tối dắt cuống họng gào lên, không những gào mà còn vung nắm đấm muốn đánh An Tri Hạ: "Đó là nước đường đỏ của em, không được cho bọn nó uống!"

An Tri Hạ nắm lấy cổ áo cậu ta, nhíu mày, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, liền kêu lên: "Chị Nhất Nguyệt, con chị khóc rồi, chị đến dỗ nó đi."

Lưu Nhất Nguyệt sắc mặt khó coi tiến lên ôm con trai, hung hăng nhéo cậu ta một cái: "Khóc cái gì mà khóc? Mẹ không cho con ăn uống hay sao?"

Đứa trẻ sợ đến mức ngậm miệng lại, chỉ biết nấc lên.

"Em cũng thật là, nước đường đỏ cũng có phải thứ gì hiếm lạ đâu, trẻ con tính tham ăn, nếu em đã không muốn cho con chị thì tránh nó ra một chút. Nó mới là một đứa bé hai tuổi thì biết cái gì?" Lưu Nhất Nguyệt nói xong thì vẫn tức giận trừng mắt với ba đứa trẻ: "Em vừa mới tới đây ngày đầu tiên đã gọi ba đứa chúng nó đến, là muốn hại nhóm chúng ta cùng ở chuồng bò với em sao? Nếu như có một ngày người ở phía trên xuống đây xử lý, bọn chị bị ảnh hưởng vì em thì ai giúp được?"

"Em cũng không còn là đứa trẻ bảy tám tuổi nữa, trong lòng em có thể tự biết điều hay không? Đừng ỷ vào việc mình có anh trai làm chỗ dựa, không phân biệt lớn bé, ai cũng dám gây sự!"

An Tri Hạ tức giận cười: "Chị cũng biết tôi không phân biệt lớn bé cơ à, vậy từ nay về sau nhớ trông coi con chị cho kỹ vào, đừng có làm phiền đến tôi, đến lúc đó tôi đánh cho thì đừng có kêu, có tiền cũng không được gì đâu."

"Cô!" Lưu Nhất Nguyệt trừng to mắt, chị ta chưa bao giờ gặp qua người nào hỗn láo như vậy.

"Còn nữa, người ta sống trong chuồng bò thì làm sao, đã không bị đưa đến trại cải tạo lao động thì chính là tổ chức cho bọn họ cơ hội, để bọn họ sửa sai dưới sự giám sát của mọi người. Tổ chức không hạn chế quyền tự do của bọn họ, chẳng lẽ quyền lợi của mấy người còn lớn hơn tổ chức hay sao?"

Lưu Nhất Nguyệt sắc mặt nặng nề, bế con trở về nhà: "Đúng là cái loại không biết tốt xấu!"

"Chị, em xin lỗi." Cậu bé lúng túng nói, định kéo hai đứa em gái rời đi.

An Tri Hạ vội vàng nhét một đồng rưỡi còn lại vào trong ngực cô bé: "Nhớ kỹ, lần sau không được tự mình đi câu cá nữa, rất nguy hiểm! Các em cũng phải trông coi anh trai của mình một chút."

Hai cô bé gật đầu liên tục, cười với cô rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ trời rất lạnh, buổi sáng nước trong vạc cũng bị bao phủ bởi một lớp băng dày cộp. An Tri Hạ cất hết đồ ăn vào trong tủ khoá, cho thịt cá vào siêu thị, chuẩn bị chờ khi nào anh trai về sẽ cùng nhau xử lý.

Ăn cơm một mình cũng được, cô hấp một bát cơm, bên trên cho cà tím khô, đậu giác khô, thịt bằm vào, đập thêm một quả trứng gà, sau khi chín thì rưới một ít nước tương lên, có cả thịt lẫn rau hương vị cũng không tệ lắm, phối hợp với ít sữa mạch nha lấy được từ chỗ Nhϊếp Nghĩa Xương, sống những tháng ngày khiến đám người bên cạnh vừa chua vừa ngứa răng.