Chương 26: Ân nhân cứu mạng

Translator: Y Na Thố Thố

Bên tai vang lên tiếng bước chân nườm nượp, cô lấy lại tinh thần gật đầu với người đàn ông rồi đứng sang một bên, nhón mũi chân lên thăm dò, cố gắng xác định anh trai mình trong bóng tối.

Có người bị thương, chắc là không quá nghiêm trọng, bước chân về nhà của mọi người có chút vội vàng, trong giọng nói vừa có vẻ lo lắng xen lẫn vui mừng.

"Anh trai? An Tri Thu!" An Tri Hạ cao giọng mở miệng gọi.

"Ơi." An Tri Thu lớn tiếng đáp lại, từ trong đám người chạy chậm tới, nhìn thấy mọi người trong thôn bây giờ mới chạy tới thì chọc chọc cái trán trơn bóng của cô: "Con bé này em to gan thật đấy, không sợ rơi xuống hố sao?" Nói xong thì cười cười giới thiệu với người bên cạnh: "Đây là em gái duy nhất của em, An Tri Hạ."

"Đây là Phòng Viên, ân nhân cứu mạng của anh trai em..."

"Anh, anh bị thương ở đâu?" Cô nhét chai nước ấm trong tay vào tay anh, thậm chí còn chưa kịp dò xét dáng vẻ của đại lão, đã lo lắng xoay anh trai một vòng, cái mũi không ngừng ngửi ngửi, vô cùng lo lắng.

"Anh không sao, anh mặc quần áo mùa đông dày, trên tay chỉ bị xước một chút, không có gì đáng ngại cả, đợi lát nữa trở về rồi hãy nói." An Tri Thu bất lực kéo cô lại.

"Mấy đứa nhóc đừng đứng chặn ở đây, những người đàn ông mang con mồi đến nhà kho rồi trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đến chia sau." Thôn trưởng lớn tiếng hô.

Biết hôm nay và ngày mai bọn họ trở về nên dân trong thôn đã mời các bác sĩ từ công xã về làng chờ như thường lệ. Những người bị thương cũng được đưa đến ủy ban thôn.

An Tri Hạ thả lỏng trong lòng, không có lì lợm nữa, trở về sân trước.

Kỳ Vân Lan và Lưu Nhất Nguyệt không ra ngoài, bọn họ đang bận rộn trong bếp, Hai người mỗi người một bếp lò, nấu và hâm thức ăn nóng hổi cho những người đàn ông trở về nhà.

Bọn họ rất thong thả không vội vàng, cơm cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Lưu Nhất Nguyệt không dập tắt ngọn lửa trong bếp, cũng không nhấc nắp nồi, chỉ nói với Kỳ Vân Lan: "Trời lạnh, bỏ nắp nồi ra thì cơm sẽ nguội, dù sao tay chân đàn ông cũng nhanh nhẹn, khoảng mười phút nữa là về đến nơi rồi."

Kỳ Vân Lan do dự một chút, nhìn An Tri Hạ đang bận rộn lấy nguyên liệu bên cạnh, cắn răng gật đầu một cái: "Chị Nhất Nguyệt nói đúng, mấy ngày nay bọn họ đã vất vả lên núi, về nhà cũng nên ăn chút cơm nóng hổi, cần gì phải vội vàng cơ chứ?"

An Tri Hạ đã nhào xong bột, trong lúc để bột nghỉ, cô cắt thịt khô thành sợi nhỏ, ướp dưa chuột muối, ngâm củ cải cắt miếng, chuẩn bị hành lá và gừng thái hạt lựu. Thấy bọn họ canh giữ bếp lò không nhúc nhích, cô trực tiếp xách đồ đi ra ngoài.

Lưu Nhất Nguyệt và Kỳ Vân Lan liếc nhau, thấy cô không sử dụng bếp lò của nam thanh niên trí thức trong phòng, cả hai đều cảm thấy bất ổn.

"Thanh niên trí thức Tiểu An, cô đi đâu đấy?"

"Ờ, em sang hàng xóm mượn cái bếp lò." Cô nói rồi trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Nhất Nguyệt bực bội hất tay áo, vội vàng đuổi theo, chặn cô lại trước cửa nhà hàng xóm: "Trong sân nhà chúng ta có bếp lò, cô đi mượn hàng xóm là muốn bôi xấu thanh danh của chúng ta sao? Chúng ta đều là thanh niên trí thức, cũng không thể bị người khác chê cười được."

"Chị cũng biết đây là chê cười sao?" An Tri Hạ dừng lại, nhướng mày cười như không cười nhìn lại.

Tiếng nói chuyện của đàn ông từ xa bên ngoài truyền đến, Lưu Nhất Nguyệt vội vàng kéo cô lại: "Vừa rồi chị không suy nghĩ kỹ, chị và thanh niên trí thức Kỳ hai người dùng một cái bếp lò là được rồi, sao em lại so đo nghiêm túc như vậy? Sau này có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng, đều là thanh niên xa quê xen vào sống chung, ở trong mắt người khác chúng ta phải là một tập thể đoàn kết."