Chương 43: Hai đôi giày

Translator: Y Na Thố Thố

Mùa đông không có việc gì làm ngoài đồng, vì vậy mỗi ngày An Tri Hạ đều phụ trách chuẩn bị ba bữa cơm thơm phức ngon miệng cho hai anh em, nhân tiện ném cho cậu nhóc chạy việc Ngưu Vương ăn ké, thời gian còn lại thì đan áo len nhung cừu trong phòng.

Cuối cùng cũng hết năm cũ, hai anh em đều mặc áo len nhung cừu lên người, vừa thoải mái vừa cực kỳ ấm áp. Mỗi người có hai bộ, của An Tri Thu là màu đen và đỏ, của cô là màu đỏ và vàng gừng. Sau khi hoàn thành áo len nhung cừu, cô lại dùng vải bông co giãn may quần áo dài, cũng như hai chiếc áo sơ mi trắng đánh dấu thân phận thanh niên trí thức.

Ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, trong làng gϊếŧ năm con lợn, mỗi nhà được phân phát một ít thịt lợn.

An Tri Hạ cũng theo trào lưu mà bắt đầu tổ chức ăn Tết, dựa theo phong tục nông thôn, thức ăn từ mùng một đến mùng mười lăm của năm mới phải được chuẩn bị trước ngày ba mươi. Mỗi lần ăn chỉ cần hâm nóng lại nên mọi người ai nấy đều vận dụng hết ngón nghề, bày thêm mánh khóe.

Cô suy nghĩ thực đơn hai ngày rồi lôi anh trai vào trong bếp bắt đầu bận rộn.

Bánh bao hấp lúc trước đã ăn hết, cô tiếp tục hấp thêm hai nồi lớn, bánh bao một nồi, bánh nếp nhân đậu một nồi, bánh bột mì một nồi. Cô còn làm thêm một số loại bánh ngọt, chẳng hạn như bánh táo tàu, bánh đậu xanh, bánh bí đỏ, bánh chưng, bánh dày, chè trôi nước…

Sau khi hấp xong thì đặt lên tảng đá bên ngoài nhà để làm đông lạnh, sau đó nhặt lên cất vào giỏ tích trữ.

An Tri Hạ tiếp tục làm các món chiên: Củ cải viên, bánh đường ngọt, bánh quẩy, mì sợi chiên giòn, thịt rán các loại, khoai lang chiên, khoai mỡ, cây nấm, ngó sen, đậu phụ, khoai tây chiên…

Cô còn kho một nồi thịt, đậu phụ, lạp xưởng, rau khô, nước canh toàn nguyên liệu thơm phức, mùa đông cứ trôi nổi buông thả trong khoảng sân nhỏ, như một cái móc câu, kéo lỗ mũi của người ta tới thèm ăn.

"Xin chào, thanh niên trí thức Tiểu An?" Một cô gái xinh đẹp thanh tú động lòng người mặc áo khoác hoa, tết

hai bím tóc ngắn đứng ở cửa phòng bếp, cười nhẹ chào hỏi, trên môi nở lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Giọng nói kia lanh lảnh giòn tan, mang theo chút ý chí trẻ trung.

"Xin hỏi cô là?" An Tri Hạ là người giỏi điều khiển sắc mặt giọng điệu, tuy bản thân xinh đẹp nhưng không thể tự ngắm mãi, nên vẫn vô cùng nhiệt tình với người đẹp và đồ ăn ngon.

"Tôi là Phương Hồng Diệp, cha tôi là trưởng thôn." Cô ấy cười nói: "Đứa nhóc Ngưu Vương kia không hiểu chuyện, ăn chực rất nhiều đồ ăn của nhà cô. Nhà chúng tôi không có cái gì tốt để đáp lễ, tôi nghĩ hai người là thanh niên trí thức đến từ thành phố, chắc là không biết đóng giày, cho nên mới làm hai đôi, mong hai người đừng chán ghét."

Cô ấy vừa nói vừa đặt hai đôi giày quấn chặt trong giấy dầu lên một chiếc ghế sạch sẽ, sau đó ngại ngùng nhấc chân rời đi, miệng không ngừng chào hỏi.

Đây, đây chính là vợ cả của anh trai trong tiểu thuyết sao? Nhìn người con gái xinh đẹp này, An Tri Hạ cảm thấy, nếu như mình là anh trai cũng khó mà cưỡng lại loại vận may đào hoa này.

"Tri Hạ, ai đến thế?" An Tri Thu chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người con gái, thuận miệng hỏi một câu.

"À." An Tri Hạ xoắn xuýt một phen, chỉ vào bọc giấy thấm dầu: "Em chỉ cho cháu trai trưởng thôn ăn chút đồ thôi, mà cô nhỏ của cậu bé đã mang hai đôi giày đến. Người trong thôn cũng quá chân thành rồi." Cô ngượng ngùng cười cười tổng kết nói.

An Tri Thu liếc nhìn em gái một cái, vừa mở túi giấy dầu vừa tò mò hỏi: "Em cho người ta bao nhiêu đồ tốt mà để người ta phải hao tổn tâm trí phí sức làm giày đáp lễ vậy?"

Giày là giày đế đơn giản, đường may tỉ mỉ đẹp mắt, anh không nhịn được cởi giày bông trên chân ra thử một chút: "Ui da, sao lại vừa chân như thế này."

Nghe anh trai nói như vậy, An Tri Hạ càng suy nghĩ nhiều hơn. Mình nên để cốt truyện phát triển bình thường, để anh trai tiến tới với Phương Hồng Diệp, sau đó nỗ lực cố gắng gấp đôi, thoát khỏi cảnh nghèo khó; hay là nhẫn tâm làm cây gậy đánh phá cặp uyên ương kia?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một đứa trẻ đã vội chạy tới, vừa chạy vừa hét: "Không xong rồi, có người rơi xuống sông! Chị thanh niên trí thức, rơi, rơi xuống sông…"