Chương 46: Sổ tay cấp cứu

Translator: Y Na Thố Thố

"Thanh niên trí thức Tiểu An, vợ tôi sinh con lớn sáu tuổi rồi mà vẫn chưa có thêm động tĩnh gì, nguyên nhân là do đâu?"



"Dừng, dừng, dừng!" An Tri Hạ cao giọng kêu lên, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Cô bất đắc dĩ khoát khoát tay: "Tôi không phải là bác sĩ, chỉ tình cờ đọc được những cách sơ cứu đơn giản ở trường, học thuộc lại để dùng thôi."

"Nhưng những biện pháp sơ cứu này thật sự rất có tác dụng, loại hắc ngũ, à không, con trai nhà họ Phòng kia cũng được cô cứu về khỏi tay Diêm Vương. Cô còn có biện pháp cấp cứu nào khác không?"

Có người túm túm quần áo người nói chuyện, nhỏ giọng nói: "Không được nhắc đến người đó, sẽ bị phê bình đấy."

Nhưng mọi người đều háo hức nhìn về phía An Tri Hạ, nếu bọn họ có thể học được một nửa chiêu thức thì sẽ có thể cứu được rất nhiều mạng người.

Trưởng thôn cũng chen lên phía trước, sắc mặt trịnh trọng nói: "Thanh niên trí thức Tiểu An, mọi người chúng tôi có trình độ học vấn không cao, tổ tiên nhiều đời sống ở trong thôn, cho nên kiến

thức cũng không nhiều lắm. Dựa theo lời vĩ nhân nói, thì gọi là ngu muội vô tri. Nếu như cháu biết chút ít biện pháp cấp cứu thì phổ cập cho chúng tôi một chút được không?"

"Mỗi năm trong tám thôn mười dặm xung quanh, không biết có bao nhiêu đứa trẻ nghịch ngợm mà chết đuối. Nếu chúng tôi biết phương pháp này sớm hơn, chắc là đã có thể cứu được một nửa tính mạng của những đứa trẻ đó."

"Đúng vậy, thanh niên trí thức Tiểu An, cô nói cho chúng tôi biết đi, sau này tôi sẽ làm việc thay cô!"

"Cả tôi nữa, tôi sức lực lớn, kiếm được nhiều công điểm lắm…"

An Tri Hạ vừa giơ tay lên, người đàn ông kia lập tức ngậm miệng: "Được rồi, trong khoảng thời gian này cháu sẽ cố gắng viết ra một cuốn sổ tay sơ cứu đến lúc đó mọi người học thuộc lòng là được."

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, đám người trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn rồi giải tán.

Mỗi tay dắt một đứa trẻ, An Tri Hạ cũng đi về nhà.

Phí Tranh dập tắt ngọn lửa trong bếp lò, kiểm tra xong thì khoá bếp rời đi.

Sau khi mở khóa, An Tri Hạ nhìn một chút, món thịt kho trong nồi đã nấu xong, để nửa ngày vẫn còn mùi thơm nức nồng nặc xộc vào mũi. Cô múc ra bốn bát thịt kho, để Phòng Tụng Ngôn chia cho Dương Quýnh, Nhϊếp Nghĩa Xương, Hàng Hướng Lỗi và Phí Tranh, mỗi người đều giúp đỡ ít nhiều.

Còn nhà trưởng thôn và nhà Vương Lục thì chờ khi nào anh trai về rồi tính.

"Thanh niên trí thức Tiểu An, đây là điều chúng tôi nên làm." Dương Quýnh cầm bát thịt kho, định từ chối, nhưng mùi vị quá thơm ngon không nỡ: "Để tôi đổi thức ăn cho cô." Nói rồi anh ta quay người trở về phòng, lấy bưu kiện mới nhận được từ nhà ra, cầm một hộp kinh bát kiện* và một hộp đồ đóng hộp ra đổi.

("Kinh Bát Kiện" hay còn được gọi là "Tám Cái Lớn", là loại bánh ngọt mang hương vị cung đình với tám hình dạng và mùi vị khác nhau, sau này được lưu truyền trong dân gian, sử dụng tám loại nguyên liệu làm nhân như muối, hạt tiêu... dùng mỡ lợn, nước nhào bột mì làm vỏ bánh, bọc lấy nhân bánh nướng lên thành hình.)

Nhϊếp Nghĩa Xương cũng ngại ngùng nói: "Ai gặp chuyện mà không ra tay giúp đỡ chứ? Thanh niên trí thức Tiểu An, bọn anh cũng không tệ như em nghĩ đâu."

"Chúng tôi cũng không làm vì mấy miếng ăn này của cô đâu." Hàng Hướng Lỗi cũng hừ một tiếng, nhưng cả hai người đều quay về phòng lấy đồ ăn ra. Một bình sữa mạch nha, một túi sữa bột: "Không phải cho cô, mà là cho hai đứa nhỏ."

Hai cô bé nắm chặt lấy quần áo của An Tri Hạ, ánh mắt như nước long lanh tràn đầy khát khao, nhưng lại rất ngoan ngoãn lắc đầu: "Các chú đã cứu anh cháu, chúng cháu nên cảm ơn các chú mới đúng. Chúng cháu không thể nhận được."

"Những thứ này các chú cũng không thiếu, chờ khi nào anh trai cháu khoẻ lại, bảo cậu ấy bắt mấy con chuột đồng, chim sẻ cho các chú là được rồi." Nhϊếp Nghĩa Xương trực tiếp nhét đồ vào trong lòng bọn chúng, giả vờ tham lam nói: "Các chú không giỏi bằng các cháu, không bắt được những thứ đó, nhìn người khác được ăn ngon các chú thấy thèm lắm."

"Cầm đi." An Tri Hạ không khách khí bằng bọn họ, trực tiếp lên tiếng, hai cô bé cười nhận lấy, ngoan ngoãn cúi đầu cảm ơn.