Chương 7: Con gà trống sắt chỉ biết nuốt vào không biết nôn ra

Tháng mười hai âm lịch, gió bắc lạnh như dao cắt, rít từng hồi ngoài cửa sổ toa tàu đóng kín, người trên tàu đông đến nỗi gần như không có chỗ đặt chân, nên cũng không thấy lạnh lắm. Bánh rau hẹ, mùi hành tỏi, mùi mồ hôi, mùi chân thối, thậm chí có người còn mang cả gà vịt lên xe, mùi nào cũng khiến An Tri Hạ không chịu nổi, huống chi trộn lẫn một chỗ với nhau.

Cô vùi sâu vào bộ quần áo còn thơm mùi xà phòng của anh trai, chậm rãi thở ra, vểnh tai lắng nghe những khát khao giản dị, chân thành và hơi ngốc nghếch của nhóm người này.

Mất hai ngày hai đêm để đi từ kinh đô đến Tuần Châu ở tỉnh Giang, sau sự sảng khoái mát mẻ vào sáng sớm, mọi người bị âm thanh xoẹt xoẹt của xe lửa làm cho buồn ngủ.

An Tri Hạ dựa vào cửa sổ xe lửa, đút tay vào túi đeo vai, đem đồ mà ông An đưa cho vào siêu thị.

Đó là một cuộn tiền và phiếu giấy được bọc trong một chiếc khăn tay có sọc với các cạnh đã ố vàng sờn rách, năm mươi ba đồng, phiếu mua hai cân đường, phiếu thông dụng mua bốn mươi cân lương thực, ba cân rưỡi thịt, một cân dầu, năm cân bánh ngọt, mười phiếu công nghiệp, ba phiếu vải, hai phiếu bông.

Cô hơi cau mày, ghé sát vào tai An Tri Thu, nói bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

An Tri Thu chỉ sửng sốt một chút, sau đó cắn vành tai cô một cái, không yên tâm hỏi: "Tri Hạ, em đừng nói em mềm lòng vì những thứ này nhé?"

Cô lắc đầu liên tục để thể hiện lập trường của mình: "Không phải đâu, hộ khẩu của cả hai chúng ta trước đây đều ở thành phố, hàng tháng được cung cấp thức ăn và phiếu, nhưng số tiền thật sự vào tay chúng ta có như vậy không? Hay là lần nào người phụ nữ họ Khang kia cũng lấy của chúng ta tiêu xài, trong nhà ăn chẳng được bao nhiêu? Vậy nên đây là những gì chúng ta đáng có được."

Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng, gầy nhỏ của cô gái, đau lòng xoa xoa mái tóc cô, con ngươi ẩn hiện lóe lên vẻ vui mừng: "Đúng, chúng ta đáng được như vậy.” Hai tay che kín trong túi quần áo mùa đông, anh nhét một túi đồ vào trong lòng cô.

An Tri Hạ tò mò đưa tay sờ soạng, ước lượng, có chút kinh ngạc phát hiện, bên trong là một gói tiền phiếu rất đáng kể, còn có đồng xu có hoa văn và tiền giấy có nét độc đáo, đúng là làm cho người ta vui vẻ.

Với những thứ này, cô cũng có thể dễ dàng lấy những món đồ thông thường trong siêu thị ra.

"Cái này..." Cô nhíu mày hỏi.

Anh kìm nén cả nửa buổi sáng, lúc này mới phun ra như đổ đậu.

Hóa ra vào đêm hôm trước, An Thu Hạ đã thuê xe đạp và quần áo của một người nào đó rồi cất ở nhà ga. Sáng ra, anh giả vờ kiếm cớ đi vệ sinh, sau đó đạp xe quay lại nhà họ An.

Nhà họ An rất đông con, ngoại trừ hai anh em bọn họ và những đứa em do Khang Hiểu Hoa mang theo khi tái giá, trong bảy năm này ông An đã sinh thêm hai đứa con trai và một đứa con gái. Nhưng Khang Hiểu Hoa vì để không gặp rắc rối, đạt được nhiều lợi ích nên đã đuổi hết bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ ở nông thôn. Hàng xóm xung quanh cũng vừa mới dậy tắm rửa đi vệ sinh, ai có thời gian mà quan tâm linh tinh?

"Anh trai em quen biết rất nhiều người, muốn mở khóa chỉ cần dùng một đoạn dây sắt là được." An Tri Thu kể chuyện này như một cách để cô giải tỏa tâm trạng buồn chán, đồng thời cũng phun ra những uất ức mà anh đã phải chịu đựng trong bảy, tám năm qua: "Khang Hiểu Hoa kia đúng là giỏi giấu đồ, may mà nhà nhỏ, không thì anh không tìm được hết trong một tiếng đồng hồ đâu."

Trong một căn nhà mười mét vuông, Khang Hiểu Hoa có đến mười chỗ để tiền, ví dụ như lõi gối, ga trải giường, hang chuột dưới gầm giường, dưới ván giường, mặt trên của ngăn kéo bàn, trong bình dưa muối...

"À, vì để mọi người không nói mình khắt khe keo kiệt với anh em mình mà bình thường bà ta vẫn giả vờ trong nhà nghèo, ra ngoài kể lể ăn trấu nuốt rau, quần áo chắp vá chồng chất, hóa ra là lén lút giấu phiếu tiền, lén lút thiên vị con gái mình."

"Cũng may bà ta là một con gà trống sắt chỉ biết nuốt vào chứ không biết nôn ra, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng phòng bị cực kỳ, nếu không bây giờ anh cũng không lấy được nhiều như vậy."