Chương 11

Còn tìm người thay túi vải, đồ đạc lung tung lộn xộn bỏ vào trong túi vải, lại đeo lên người, nặng thì nặng một chút, nhưng cũng may thuận tiện.

Trong thực tế, không phải là không thể được gửi qua đường bưu điện.

Nhưng nhiều thứ như vậy phí gửi thư quá cao, chi tiền vào bưu điện, còn không bằng đưa tiền cho hai chị em cầm trong tay, trong tay cầm tiền trong lòng mới có sức mạnh.

Đương nhiên, quan trọng nhất là bà biết con gái út khí lực lớn.

Con bé khiêng mấy thứ này thật đúng là không tốn nhiều công sức.

Về phần Bình Tuệ.

Không phải còn có tình hữu nghị cách mạng kia sao, quan hệ sâu sắc như vậy, cũng không đến mức thấy Bình Tuệ gánh không nổi còn không hỗ trợ chứ?

Ngô Truyền Phương ngồi xổm trên mặt đất chia đồ: "Tất cả mọi thứ đều là hai phần, các con đừng lấy lẫn lộn.”

Dung Hiểu Hiểu ngồi xổm bên cạnh bà, chờ đếm rõ mấy thứ này, trong lòng ít nhiều có chút cảm khái.

Quần áo bốn mùa, chăn, bình giữ nhiệt dùng hàng ngày, hộp cơm nhôm vân vân, ngay cả một ít đồ vật rất nhỏ cũng cân nhắc, cầm mấy thứ này về nông thôn, hoàn toàn không cần mua đồ khác cũng có thể sống rất tốt.

"Mẹ, đừng mang theo nhiều như vậy." Ngô Bình Tuệ có chút do dự: "Con vừa rồi nhìn thấy ánh mắt chị dâu cả, luôn cảm thấy chị ấy có chút ý kiến.”

"Ah, cô ta lấy tư cách đâu mà có ý kiến?" Ngô Truyền Phương cười lạnh một tiếng: "Mẹ tiêu tiền của mình, chẳng lẽ còn phải được cô ta đồng ý? Hay là nói cô ta gả vào cửa nhà chúng ta, đồ mẹ và ba các con tích góp được đều cho bọn họ?”

Đoạn Nguyệt muốn nói lại thôi cũng không chỉ có một mình Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy.

Người ở bên bàn sợ là không ai không chú ý tới.

Nếu không phải vì không muốn phá hư bữa cơm gia đình lần này, Ngô Truyền Phương đã sớm mắng chửi.

Bà biết Đoạn Nguyệt cùng Đoạn gia có ý gì.

Đơn giản là nhìn Ngô Bình Tổ là trưởng tử, nhất là Bình An lại đi ở rể, hiện tại người có thể kế thừa hương khói Ngô gia cũng chỉ có một mình Ngô Bình Tổ, người Đoạn gia trong lòng nhịn không được toát ra chút ý nghĩ.

Nghĩ về sau là Ngô Bình Tổ kế thừa gia nghiệp, hiện tại tiêu tiền vào trên người hai cô con gái, chẳng phải là lãng phí sao?

Phi!

Nếu làm bà tức giận, bà trực tiếp đuổi Ngô Bình Tổ ra khỏi nhà!

Kể thừa hương khói cái rắm, cùng lắm thì bà tìm người ở rể là được.

"Mẹ đã nói với anh trai con, công việc của nó là do mẹ nhường, mỗi tháng mặc kệ lấy bao nhiêu tiền lương đều phải giao cho gia đình một nửa, mãi cho đến khi nó chuyển chính mới thôi."

Chuyển lên chính thức mức lương không cao hơn, tại sao không tiếp tục lấy?

Bởi vì Ngô Truyền Phương quá hiểu rõ tính tình của con trai lớn, ba gậy đánh không ra một cái rắm, chỉ bằng chính hắn muốn chuyển sang chính thức, sợ là phải chờ bảy tám năm.

"Đoạn Nguyệt muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ cũng được, cô ta kiếm tiền mẹ một phần cũng không cần, muốn cho ai tùy cô ta cho người đó, nhưng muốn cướp đoạt nhà chồng cho nhà mẹ đẻ, đó là cửa cũng không có."

Ngô Bình Tuệ nhíu mày: "Như vậy có phải không tốt lắm không?”

"Có được hay không cũng không liên quan đến con, quản nhiều như vậy làm cái gì, cho con đồ thì cứ cầm." Ngô Truyền Phương nhìn con gái thứ hai có chút thở dài.

Hoàn toàn không lo lắng cho chính mình, nói dễ nghe là tính tình tốt, bổn phận lại thiện lương.

Nhưng như vậy dễ bị bắt nạt nhất.

"Em gái, em lại đây một chút."

Dung Hiểu Hiểu còn muốn nghe mẹ giáo dục chị gái, lại bị Ngô Bình An trở về gọi ra cửa: "Mau đến đây, anh thấy sông nhỏ phía trước có người đang câu cá, có muốn cùng đi xem không?”

“Muốn!" Dung Hiểu Hiểu lập tức đứng dậy.

Vừa ra khỏi cửa vừa xắn tay áo lên, tuy rằng chưa câu được cá, nhưng chẳng may có hào quang nhân vật chính gì đó ở đây, có thể cho cô chút giá trị may mắn, nói không chừng có thể câu được rất nhiều cá!

Cá đấy! Thịt cá thơm ngon và tươi, ai không thích nó?

Kết quả là...

Nhìn bờ sông trơ trụi, Dung Hiểu Hiểu nhăn mặt: "Anh ba, cá đâu?”

"Cá cái gì mà cá, có người câu lên cũng không tới phiên chúng ta." Ngô Bình An trêu ghẹo: "Ngay cả sợi dây câu cá cũng không có, không phải em nghĩ mình còn có thể câu được cá chứ?”

Dung Hiểu Hiểu không vui hừ hừ.

"Được rồi, anh ba tìm em đi ra là chuyện tốt." Ngô Bình An nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới ngồi xổm xuống, móc từ tất ra.

Dung Hiểu Hiểu đối với động tác của hắn rất tò mò.

Không hiểu trong tất chân còn có thể giấu cái gì, mà khi cô nhìn rõ thì đột nhiên trợn tròn mắt: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Suỵt!" Ngô Bình An giơ ngón tay lên để cô nhỏ giọng, sau khi xác định không gọi tới người, mới mở từng tờ từng tờ đếm.

Có lẻ có chẵn, dày một xấp.

Ngô Bình An đếm ra một nửa, đưa qua: "Chỗ này tổng cộng hai mươi lăm đồng, em cầm tiêu.”

Nói xong, lại đưa một nửa còn lại qua: "Chỗ này cũng có hai mươi lăm đồng, tiền này là cho chị hai em, nhưng em cũng biết chị ấy ngu ngốc, nếu trực tiếp cho, bảo đảm bị Phòng Cao Dương lừa gạt hết, tiền em cứ cầm trước, nếu chị ấy có khó khăn thì lấy chút tiền cho chị ấy.”

Thấy em gái út có chút ngây người, hắn lại dặn dò một câu: "Ngàn vạn lần đừng lấy ra ngay, trừ phi ngày nào đó chị ấy thấy rõ bộ mặt thật của Phòng Cao Dương, bằng không số tiền này sẽ không tiêu được trên người chị ấy.”

Hai xấp tiền bị nhét ở tay trái phải, Dung Hiểu Hiểu khó có khi luống cuống.

Anh ba không có việc làm, năm mươi đồng này cũng không biết tích góp bao lâu rồi, có chút khàn khàn nói: "Cái này... Cái này cho bọn em sao?”