Chương 17

Dung Hiểu Hiểu có vẻ phân tâm.

Cô không cần nghe Trần Thụ Danh nói cũng có thể biết hoàn cảnh của đại đội Hồng Sơn.

Đó là quê hương của cha, nếu năm đó không quá khó khăn, chắc chắn ông ấy sẽ không rời khỏi nhà.

Có thể đến trình độ cả nhà chạy trối chết, tất nhiên đại biểu không chỉ bởi vì lương thực không cách nào thu hoạch, còn có tình huống xung quanh rất tệ.

Cũng có nghĩa là, thôn trước kia của bọn họ không cách nào dựa vào núi ăn núi, dựa vào nước ăn nước.

Địa thế của đại đội Hồng Sơn thật sự rất không xong.

Có sườn đồi có sông, nhưng đều là gân gà.

Núi cao là sườn núi cao đất vàng, khắp nơi chỉ thấy một mảnh đất hoang, ngay cả cỏ dại cũng không có.

Dòng sông ngày thường còn tốt.

Nhưng một khi trời hạn hán sẽ khô cạn, ngày mưa lớn nước sẽ tăng lên.

Nói thật, đối với thanh niên tri thức mà nói, đây thật sự không phải là một nơi tốt để ở.

Chỉ là trong nhà có cân nhắc.

Dung Thủy Căn rời khỏi thôn Hồng Sơn khi mới mười lăm mười sáu tuổi, ông sống ở chỗ này mười lăm mười sáu năm, quen biết người trong thôn.

Cho dù hai mươi mấy năm trôi qua, thôn Hồng Sơn đã biến thành đại đội Hồng Sơn, nhưng nơi này luôn là gốc rễ của Dung gia, ở chỗ này có người thân xa cùng bạn bè quen biết của ông ấy.

Quan trọng hơn là, Dung Thủy Căn biết người ở quê đại bộ phận đều rất thuần phác, một cô gái trẻ nhà ở chỗ này sẽ không phát sinh chuyện không tốt.

Đương nhiên, cũng không thể nói người nơi này đều không có tâm tư xấu.

Dù sao cũng đã hai mươi mấy năm trôi qua, không ai có thể xác định đại đội Hồng Sơn có giống như trước kia hay không, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với tới những nơi khác.

Ít nhất, hiện tại cô đi đại đội Hồng Sơn sẽ không gặp phải tình huống như của đại đội La Trang, cho dù đại đội kia có bài ngoại cũng sẽ không xếp cô là người ngoài.

Vận khí tốt, luôn có một hai thân thích của cha nguyện ý chiếu cố một chút.

Chỉ là không biết cô có được phân đến đại đội Hồng Sơn hay không, cho dù không được, cũng hy vọng cách không xa.

Dung Hiểu Hiểu nghĩ, tốt xấu gì cũng là một người xuyên việt, không nói cái gì mà đại sát tứ phương, dũng đấu cực phẩm, nhưng một chút hào quang nhân vật chính vẫn phải có chứ?

Số phận chắc có lẽ không quá kém.

Tuy nhiên...

Cô đã sai.

Đợi hai giờ, cuối cùng cũng đợi được nhóm người cuối cùng.

Nhóm người cuối cùng này tương đối sáng sủa hơn so với những người khác.

Không chỉ là dung mạo sáng chói, mà còn là cách ăn mặc của bọn họ.

Quần áo sợi tổng hợp rất đẹp, màu sắc đặc biệt hiếm có, đi tới đâu cũng cực kỳ hút mắt.

Chân đi giày da nhỏ tinh xảo, đi tới tiếng lộp cộp vang lên, ánh mắt người xung quanh sẽ nhịn không được nhìn xuống mặt đất.

"Một bộ này phải năm sáu mươi đồng đấy."

"Không chỉ vậy, tôi đã xem qua những đôi giày da nhỏ tương tự ở cung tiêu xã trong tỉnh, một đôi phải đến ba mươi đồng, chứ đừng nói đồ trên người bọn họ mặc còn rất tốt, màu sắc này, tôi chưa từng thấy qua."

Dung Hiểu Hiểu cũng là một thành viên nhìn bên kia.

Đừng nhìn cô mang theo rất nhiều tiền, nhưng ăn mặc lại cũ nát.

Một bộ áo vải được giặt đến trắng bệch, phía trên ít nhất có ba chỗ vá, một đôi giày vải sắp rách, nhìn rất nát, kỳ thật mặc vậy rất thoải mái, đi đường dài mà hai chân cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Dù sao ban đầu nhìn vào, cô cũng giống như đồ nhà quê đến từ nơi một địa phương nhỏ.

Kỳ thật trong nhà không phải là thiếu tiền mua quần áo giày dép cho cô, ngay cả trong túi xách lớn cũng có hai bộ quần áo bông mới dày.

Còn bộ quần áo đầy mảnh vá này là do Ngô Truyền Phương cố ý tìm ra để mặc trên đường.

Trên người cô mang theo không ít tiền, ăn mặc quá tốt trên tàu sẽ khiến người ta chú ý, dọc đường đi có rất nhiều hành khách mất đồ.

Nhìn một hồi náo nhiệt, Dung Hiểu Hiểu lại cảm thấy không thú vị nữa, bắt đầu lật trong túi xem còn có cái gì để ăn không.

Đợi như vậy, còn không biết khi nào mới có thể lên đường, cho dù đến nhà thanh niên tri thức của đại đội cũng không thể lập tức ăn cơm.

Kết quả vừa đưa tay vào đã nghe thấy người của các đại đội đang gọi tên.

"Người của đại đội Thất Ấp Đạo có Lương Văn, Vương Trí Kiệt..."

"Người của đại đội La Trang đến bên này, Chu Kiến Thành, Vương Lỗi..."

"Nghe được tên đến bên này, Cao Liêu, Trần Thụ Danh, Dung Hiểu Hiểu. Bạch Mạn, ba bốn năm sáu... cán bộ Lưu, đại đội Hồng Sơn chúng ta sao lại có nhiều người như vậy? Anh cũng không phải không biết tình huống của đại đội Hồng Sơn, lần này sao có thể nhét nhiều người như vậy.”

Cán bộ Lưu cũng đau đầu: "Anh nhìn xem lần này nhiều thanh niên tri thức tới như vậy, đại đội nào mà không phải chia mấy người? Thanh niên tri thức đi đại đội Hồng Sơn ít, lần này nhiều hơn một chút cũng không thành vấn đề ah.”

La Vượng sầu chết.

Nếu như bị đại đội trưởng biết lần này đón về sáu người, lại sẽ đau đầu.

Dung Hiểu Hiểu lúc này cũng giật mình tại chỗ.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao tên của hai người Cao Liêu lại quen thuộc như vậy.

Bạch Mạn à.

Đây không phải là một quyển tiểu thuyết niên đại cô từng lướt qua khi nhàm chán sao?

"Trở về thập niên 70: Hán tử nuông chiều."

Lúc ấy bởi vì nhàm chán mới đọc cuốn truyện này, ai biết càng đọc càng nghiện.

Chẳng qua đầu óc cô nhìn là quên, đại khái cốt truyện không nhớ được, nhân vật xuất hiện trong chính văn lại càng quên gần hết rồi.

Nếu như không phải tên Bạch Mạn này, cô sợ là thật sự nhớ không ra.