Chương 2

Anh cả Ngô Bình Tổ làm công việc của mẹ nguyên thân, trở thành công nhân tạm thời trong xưởng dệt, công việc vừa ấn định xuống, hôn sự cũng có tin tức.

Chị hai Ngô Bình Tuệ thân hình nhìn gầy nhỏ, lá gan lại rất lớn.

Dũng cảm theo đuổi tình yêu, bây giờ đã trở thành một thanh niên tri thức vinh quang xuống nông thôn, cùng người trong lòng đi xuống nông thôn ở Đông Bắc.

Vì thế, trong nhà ồn ào long trời lở đất, mỗi ngày đều ồn ào ầm ĩ đặc biệt náo nhiệt.

Về phần anh ba Ngô Bình An cũng là người tài ba.

Vô thanh vô tức đột nhiên nổ tung một tiếng sấm, trực tiếp đến nhà đồ tể ở cuối đường ở rể.

Con rể tới cửa thời đại này cũng không làm, đó chính là ném hết mặt mũi xuống đất, tùy ý để người khác giẫm đạp, đi ra ngoài còn có người chỉ trỏ, cả đời cũng không có cách nào ngẩng đầu.

Hết lần này tới lần khác Ngô Bình An lại không thèm để ý.

Nhà vợ hứa sẽ cho hắn một công tác tạm thời, mà ở rể cũng không cần về nông thôn, quả thực không cần quá hoàn mỹ.

Theo lời hắn nói, muốn hắn về nông thôn còn không bằng đi làm con cháu của rùa.

Lúc ấy ba nguyên thân nghe xong, trực tiếp đen mặt đánh hắn một trận.

Ngô Bình An nói ở rể là cháu con rùa, mắng mình còn chưa tính, vậy mà còn kéo cả ba nguyên thân vào.

Nhìn tên của nguyên thân cùng ba anh chị là biết, bọn họ có hai họ.

Hai mươi mấy năm trước, Dung Thủy Căn một mình lưu lạc đến bên này, gặp được người tốt bụng an bài một chỗ dừng chân, trưởng bối Ngô gia ở đại tạp viện cách vách thấy ông thông minh còn là người biết ơn, chiếu cố vài năm thì đưa người về nhà làm con rể.

Ngay cả khi đã sinh hai trai một gái, khi Ngô Truyền Phương mang thai đứa con thứ tư đã nói, vô luận nam nữ đều đi theo họ Dung Thủy Căn, đứa bé đó là nguyên thân Dung Hiểu Hiểu.

Trong khoảng thời gian này, Dung Hiểu Hiểu âm thầm quan sát cũng đại khái thăm dò được một ít tình huống cùng tính nết người trong nhà.

Hai mươi năm trước, Dung Thủy Căn là một kẻ lang thang đáng thương.

Nhưng bởi vì có Ngô gia giúp đỡ, ông vào xưởng cơ khí làm công nhân, hiện tại đã là công nhân cấp sáu, tiền lương mỗi tháng được sáu mươi lăm đồng.

Trong đại tạp viện bọn họ, được coi là người có kinh nghiệm lâu năm được trả lương cao nhất.

Mức lương cao và một tay nghề tốt.

Ở thời đại này có thể nuôi sống một nhà già trẻ, xem như là cực kỳ có bản lĩnh.

Nhưng khí thế của cha Dung vẫn giống như trước kia, ở bên ngoài hòa khí, chuyện lớn nhỏ bên trong đều do Ngô Truyền Phương an bài.

Thường được gọi là lỗ tai mềm.

Nhưng, người hòa khí nghe được con trai mình chỉ dâu mắng hòe cũng tức giận, trực tiếp cầm gậy đánh ngô Bình An khóc cha gọi mẹ.

Khi đó, Dung Hiểu Hiểu ngồi xổm ở góc tường xem kịch rất náo nhiệt.

Đến trạm dừng, ba người xuống xe.

Ngô Truyền Phương cùng Thím Trần nói vài câu rồi đưa mắt nhìn người rời đi.

Dọc theo đường đi nói không ít lời tốt, thím Trần mới mở miệng hứa hẹn sẽ xem lại, nhưng trong lòng bà ít nhiều cũng không yên tâm, biết cho dù có lần sau cũng không chắc có thể tìm được người tốt hơn.

Trong lòng thở dài, lại bất lực.

"Đi thôi, trong nhà còn có một đống việc đang chờ làm." Ngô Truyền Phương không nói ra phiền não trong lòng, mặc kệ chuyện gì cũng thích một mình quyết định, đối với người đàn ông nhà mình còn ít thương lượng, chứ đừng nói là con gái.

Hai mẹ con đi đến một đại trạch viện, vừa mới đi vào đã có bà thím thò đầu ra: "Thế nào? Xem mắt còn thuận lợi không?”

Trong một đại tạp viện, nhà ai mà không biết chuyện nhà ai?

Không chỉ riêng nhà bọn họ quan tâm đến con cái, những gia đình khác làm sao không phải?

Ngô Truyền Phương lắc đầu, thật sự không muốn nói nhiều.

Lúc này, một giọng nói quái khí truyền đến: "Không thuận lợi không quan trọng, không phải nhà bà còn có một danh ngạch công tác sao? Để Hiểu Hiểu nhận lấy công tác của ba nó, hai đứa nhỏ nhà bà đều có thể ở lại, thật tốt.”

Dung Hiểu Hiểu vừa bước vào cửa nghe thấy giọng người này.

Theo bản năng dựa vào bên cạnh.

Quả nhiên, không được hai giây đã nghe thấy tiếng Ngô Truyền Phương rống giận mắng qua: "Tôi không ngu xuẩn như bà, công việc đều đưa hết cho các con trai, hai người vốn lương một tháng từ sáu mươi đồng biến thành hai mươi lăm đồng, tôi chống mắt lên xem một nhà già trẻ các bà sau này sống như thế nào, cũng đừng để đến nỗi sống không nổi bắt chúng tôi đến cứu tế.”

"Tôi mà ngu xuẩn? Tôi đây là yêu thương bọn trẻ! Không nỡ để bọn chúng về nông thôn.”

"Sao không thấy bà yêu thương con gái mình? Con trai là con bà, con gái không phải là con bà sao? Lúc đổi con gái lấy tiền sao lại không thấy bà nói yêu thương đứa nhỏ?”

Hai người đứng bên cửa lớn cãi vã qua lại.

Dung Hiểu Hiểu đã sớm quen với một màn này.

Đại tạp viện có gần ba mươi người ở, mỗi ngày đều ầm ĩ, ngay từ đầu còn rất không quen, về sau...

Dung Hiểu Hiểu dựa vào tường, nhìn mà thấy rất thú vị.

Chính vì ồn ào trong đại tạp viện, cô mới có thể hiểu được nhiều chuyện hơn.

Không chỉ là hoàn cảnh gia đình, mà còn là thời đại này.

Gia đình bọn họ ban đầu là vợ chồng công nhân.

Bởi vì phải xuống nông thôn, Ngô Truyền Phương chuyển công việc của mình ở xưởng dệt cho con trai lớn làm, mà việc chuyển công tác này phải tính lại từ đầu, từ công nhân tạm thời, tiền lương từ hơn ba mươi biến thành mười ba đồng.

Cho nên, loại người khuyến khích cô tiếp nhận công tác của Dung Thủy Căn như thím Mã này tuyệt đối không có ý tốt.

Nếu cô thực sự làm vậy, cô phải bắt đầu với một công việc tạm thời.