Chương 34

Cô cho rằng loại chuyện này đại đội sẽ làm chỗ dựa.

"Làm sao có thể mặc kệ? Lúc đó chuyện này đặc biệt náo loạn." Thím Trần cũng có chút kỳ quái: "Nhưng không biết vì sao, đột nhiên không có kết quả.”

Bà phất tay bảo Tam Nha về nhà, lại nhìn trái nhìn phải, mới nhỏ giọng nói: "Tôi đoán là bởi vì Sửu Ngưu, nói không chừng là mẹ Sửu Ngưu lấy chuyện mang theo Sửu Ngưu tái giá đến uy hϊếp, Dung gia hiện tại chỉ có một đứa cháu trai như vậy, bà nội Sửu làm sao có thể đồng ý?”

Con ngươi Dung Hiểu Hiểu khẽ nhếch lên: "Dung gia? Sửu Ngưu họ Dung?”

"Đúng vậy." Thím Trần cười cười: "Cùng họ với cô, không chừng trăm năm trước hai người các cô là người một nhà.”

Dung Hiểu Hiểu cười khẽ.

Thật đúng là đừng nói, khi nghe được Sửu Ngưu họ Dung, cô đã nghĩ tới có phải là một nhà hay không.

Nhưng tính tuổi thì không đúng.

Ba từng nói, trước khi ông mất tích, ba và anh chị của mình đều còn sống.

Cũng vẫn ôm hy vọng, nghĩ nếu bọn họ còn sống có phải đã trở lại thôn Hồng Sơn hay không.

Lúc về cô nông thôn đã nói đại khái tình huống của những người này, hy vọng cô có thể tìm một chút.

Chỉ là bác cả cô biết lớn hơn ba và cô hai không ít, chắc sẽ không có một đứa cháu trai mới tám tuổi.

Cô hai đúng tuổi, nhưng họ không đúng.

Về phần có phải là thân thích phương xa hay không thì khác.

Kỳ thật muốn tìm rất dễ dàng, trực tiếp nói tên ba cô với đại đội, có quen biết tất nhiên sẽ đến nhận một cái.

Nhưng điều đó quá thụ động.

Cô thích tìm hiểu tất cả mọi thứ trước khi lên kế hoạch.

Tiếp theo tán gẫu vài câu, Dung Hiểu Hiểu lại hỏi: "Thím có biết nhà ai còn bông không? Cháu muốn chuẩn bị một ít đồ cho mùa đông.”

"Cô muốn bao nhiêu?" Thím Trần hỏi.

"Bên cháu muốn chuẩn bị một cái đệm giường và quần bông." Dung Hiểu Hiểu thành thật nói.

Trong nhà đã chuẩn bị cho cô, nhưng cũng sớm nghe nói đông bắc mùa đông lạnh đến mức nào, cô cảm thấy cần phải chuẩn bị thêm một chút: "Không chỉ cháu, mấy người đi cùng cháu cũng muốn đổi một chút.”

"Nhà tôi có một ít khẳng định không đủ cho các cô dùng, như vậy đi, hôm nay tôi đi hỏi những người khác, ngày mai đến nhà thanh niên tri thức bên kia trả lời tin tức cho cô." Thím Trần trực tiếp ôm đồm hết.

Sau khi ước định xong, Dung Hiểu Hiểu cầm mũ trúc trở về nhà thanh niên tri thức.

Còn chưa đi vào sân, đã nghe thấy mấy người oán giận, nhất là giọng Tiêu Cảng lớn nhất: "Tôi không làm được, tôi thật sự không làm được, buổi chiều còn phải làm thêm mấy tiếng nữa, tôi thật sự sẽ phế.”

Hạ Gia Bảo cười trấn an: "Quen rồi sẽ tốt thôi.”

Tiêu Cảng thống khổ kêu rên, cả người liệt nằm trên ghế vô lực nhúc nhích.

Dung Hiểu Hiểu chia mũ trúc cho từng người: "Tám hào một cái, mọi người nhìn xem thế nào.”

Không ai cảm thấy không tốt, mũ trúc này có thể che được không ít ánh mặt trời, ai mà không thích?

Một đám đứng dậy đi lấy tiền, rốt cuộc không phải người làm việc, đi đường đều có chút cứng ngắc.

Dương Quyên lúc này đang xem trò cười của bọn họ, nghe bọn họ kể khổ nhìn bọn họ mệt đến hai chân run rẩy, biên độ khóe miệng càng ngày càng sâu.

Nhưng, khi cô ta nhìn thấy Dung Hiểu Hiểu lại như không có việc gì, cô ta không khỏi buồn bực nói: "Cô không mệt sao?”

"Mệt mỏi?" Dung Hiểu Hiểu chép chép miệng: "Thân thể không mệt, miệng ngược lại có chút khô.”

Cô quyết định buổi chiều sẽ cầm một ấm nước đi cùng, vừa làm vừa uống cho đỡ khô miệng.

"Làm sao có thể?" Dương Quyên nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của cô thì bất mãn, năm đó cô ta mới tới đại đội Hồng Sơn đã phải chịu không ít đau khổ, đều là thanh niên tri thức đến nông thôn, dựa vào cái gì mà người khác lại thoải mái hơn cô ta?

Cô ta mang theo thần sắc hoài nghi: "Chẳng lẽ cô lười biếng?”

Dung Hiểu Hiểu nhìn cô ta: "Chị là người ghi công điểm?”

Dương Quyên theo bản năng trả lời: "Đương nhiên là không phải.”

Dung Hiểu Hiểu hừ một tiếng: "Vậy chị quan tâm tôi có lười biếng hay không làm gì?”

Nói xong, nhặt cây gậy gỗ to bằng hai ngón tay, hơi dùng sức trực tiếp bẻ gãy, sau đó cũng không quay đầu trở về phòng.

"..." Dương Quyên nhìn, làm sao còn dám nói cái gì.

Đây rõ ràng chính là hù dọa cô ta mà!

Thấy người vào phòng, không dám lớn tiếng chỉ dám nhỏ giọng thì thầm: "Giả vờ cái gì, có thể lười biếng nhất thời, tôi cũng không tin cô ta có thể lười biếng mãi được.”

Tuy nhiên, Dương Quyên đã sai.

Chờ buổi chiều đi làm, cô ta còn cố ý đi đường vòng muốn xem Dung Hiểu Hiểu lười biếng có thể bị bắt hay không, tốt nhất là trực tiếp trừ vài công điểm, xem cô còn có thể giả vờ hay không.

Kết quả vừa đi qua đã thấy tiểu đội trưởng theo dõi kéo cô lại, còn đưa sang một bên nói chuyện.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, chỉ nói chuyện mà không làm việc sao?

Thật sự quá tò mò, nhịn không được nhìn thêm vài lần, hoàn toàn quên mất mình muốn đi làm.

"Cô, cô kia, sao còn không đi làm?" Lúc Dương Quyên ngây người, bên cạnh truyền đến một tiếng la hét, người nọ cầm sổ ghi chép: "Đã đến giờ làm việc còn chưa qua, trừ điểm!”

“??” Dương Quyên nhất thời trợn tròn mắt.

Cô ta, cô ta... Sao người bị khấu trừ công điểm lại trở thành cô ta?

Cái này không công bằng, dựa vào cái gì mà Dung Hiểu Hiểu có thể chỉ nói chuyện lại không làm việc!