Chương 43

Quả nhiên, trên mặt thím Trần nở nụ cười thật tươi, đầu tiên là từ chối vài cái, cuối cùng vẫn nhận lấy, bà vỗ ngực nói: "Một tuần sẽ chuẩn bị xong cho cháu, đến lúc đó thím đưa qua cho cháu.”

"Được." Dung Hiểu Hiểu giòn giã đáp: "Thím nếu không bận, cháu trở về nói với những người khác, bọn họ chắc cũng phải làm một bộ áo bông.”

"Không bận, không bận." Thím Trần vội vàng nói: "Con dâu hai của thím cũng không tệ, nếu bọn họ muốn làm quần áo cứ việc nói bọn họ đến là được.”

Hai người nói qua nói lại mấy câu, Dung Hiểu Hiểu nhìn một bên, cô nói: "Thím, lần này cháu tới cũng là muốn nhờ thím giúp cháu làm cầu nối, thím cũng biết nhà thanh niên tri thức bên kia thật sự quá chật chội, cháu muốn chuyển ra ngoài ở."

Thím Trần lập tức hiểu rõ: "Đã tìm được chỗ rồi."

"Dạ." Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Cháu thấy nhà Sửu Ngưu còn có phòng trống, thím có thể giúp cháu hỏi thăm một chút hay không.”

"Nhà Sửu Ngưu à." Thím Trần khẽ nhíu mày: "Thật ra nhà Sửu Ngưu quả thật không tệ, nhà bọn họ tổng cộng có bốn phòng còn dựng hai phòng bếp một lớn một nhỏ, Sửu Ngưu cùng bà nội hắn ở bên phải, hai gian phòng bên trái đều trống rỗng.”

Dung Hiểu Hiểu vừa nghe càng thích hơn.

Hai bên trái phải tách ra, vừa vặn mỗi người đều có không gian nhỏ.

"Nhưng..." Thím Trần lại nói: "Bà nội Sửu Ngưu không chắc sẽ đáp ứng, chắc cháu đã nhìn ra, nhà Sửu Ngưu tuy rằng là phòng gạch ngói hiếm thấy, nhưng đặc biệt cũ kỹ, được xây dựng sớm hơn những nhà xung quanh rất nhiều năm.”

Ba căn nhà cùng một mảnh đất, quả thật có thể nhìn ra sự khác biệt trong đó.

Nhà thím Trần và nhà họ Quý tương đối mới, nhưng vật liệu không tốt bằng nhà Sửu Ngưu.

"Đây kỳ thật là nhà cũ của bà nội Sửu Ngưu, Quý gia ban đầu đã có chủ ý với nhà bọn họ, bà nội Sửu Ngưu cắn chết không cho, Quý gia cũng không chiếm được tiện nghi."

Kỳ thật không chỉ Quý gia, ngay cả nhà chồng bà cũng từng có chủ ý này.

Nếu không cũng sẽ không xây nhà ở chỗ này.

Chẳng qua người nhà chồng bà không có da mặt dày như vậy, chủ nhân phòng đã trở về mà còn nhớ thương không buông.

Dung Hiểu Hiểu làm như kinh ngạc: "Nếu đã là nhà cũ của bà nội Sửu Ngưu, Quý gia có lý do gì mà đánh chủ ý lên phòng?"

"Đó là chuyện hai mươi mấy năm trước." Thím Trần cũng từ năm đó mới đến đây, ít nhiều có chút cảm khái: "Mấy năm đó lương thực cạn kiệt, phần lớn người dân thôn Hồng Sơn đều chạy nạn, có thể mang theo gì đều mang hết, phòng ốc lại không mang đi được."

Chậm rãi nói đến chuyện năm đó.

Từ khi thôn Hồng Sơn không có người, sau này lại chuyển đến một số dân.

Sở dĩ sắp xếp những người như bọn họ ở đây, thứ nhất là thôn Hồng Sơn lúc ấy đã không còn bao nhiêu người, bên này cũng không có người ở.

Nghĩ rằng có thể chiếm một ngôi nhà không có người ở, ai sẽ từ chối

Nhà chồng của thím Trần và Quý gia xây dựng ở chỗ này, cũng là muốn mỗi nhà chia một nửa.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, bà nội Sửu Ngưu lại trở về.

"Lúc ấy bởi vì chuyện phòng Dung gia đã ầm ĩ rất lâu, nhưng có náo loạn đến đâu thì bà nội Sửu Ngưu cũng là người chiếm lý, đây là nhà bà ai cũng không chiếm được." Thím Trần vừa vặn trong đoạn thời gian đó gả tới đây, cho nên cũng nhớ rõ ràng: "Lại nói bà nội Sửu Ngưu cũng là mệnh khổ, một nhà cuối cùng chỉ có một mình bà ấy trở về, bà ấy nói, nhà cũ Dung gia tuyệt đối không thể rơi vào tay những người khác, bà ấy còn phải ở quê chờ tin tức thân nhân.”

Dung Hiểu Hiểu nghe, trong lòng đã có tính toán.

Thím Trần còn đang tiếc hận: "Nhưng chờ hai mươi mấy năm một chút tin tức cũng không có, nếu người còn sống, cho dù không trở về cũng phải gửi được phong thư về chứ, kỳ thật trong lòng bà ấy cũng biết, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.”

Nghe đến đó, Dung Hiểu Hiểu cũng cảm thấy rất kỳ quái: "Người trở về như bà nội Sửu Ngưu có nhiều không? Nhà người khác không đợi được người cũng phải đợi được thư chứ."

"Thư là không có một phong thư, mấy năm nay ngược lại có một số người tìm về." Thím Trần nói: "Nhưng những người này phần lớn đều đã lập gia đình bên ngoài, trở về thăm người thân rồi cũng rời đi.”

Dung Hiểu Hiểu nhíu mày.

Cô không biết những người khác có gửi thư hay không, nhưng ba cô đã gửi vô số lần, sau khi gửi đi thì không có tin tức gì.

Nhưng tại sao đại đội Hồng Sơn không nhận được thư từ cha mình.

"Thím nói những điều này, là muốn nói với cháu, bà nội Sửu Ngưu đặc biệt coi trọng nhà cũ." Thím Trần kéo tay cô: "Hai gian phòng bên trái bà ấy luôn nói muốn giữ lại cho anh em mình, lo lắng bọn họ trở về không có chỗ ở, cho dù cháu cho tiền thuê nhà, bà ấy cũng không chắc sẽ cho cháu thuê.”

“Thím, có thể dẫn cháu đến nhà Sửu Ngưu hỏi trước một chút không?”