Chương 6

Ngô Truyền Phương chần chờ một chút.

Ngẫm lại cũng đúng, bà đi theo cũng không sợ con gái chịu thiệt, ai muốn có chủ ý xấu gì, bà cam đoan làm cho đối phương hối hận khi sinh ra!

"Được, vậy..."

"Không phải là bán sao, cô cũng đừng tin lời của bà già xấu xa này."

Ngô Truyền Phương vừa định đáp ứng, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bà thím: "Bà ta nào dám nói, đối phương chỉ là một người thọt, nói ra hai người còn có thể đồng ý gặp mặt sao?”

Ngô Truyền Phương kinh ngạc hô lên: "Thọt?!”

Dung Hiểu Hiểu nhướng mặt mày, bước về phía trước một bước nhỏ, đi qua góp vui.

"Cái gì mà thọt! Anh ta chỉ bị thương, bác sĩ đã nói sau này nhất định sẽ khỏi hẳn.” Thím Trần vội vàng giải thích: "Sau khi khỏi hẳn tuyệt đối không khác gì người bình thường.”

"Bà nói không có khác nhau thì không có khác nhau sao? Xương cốt đều lộ ra, ai biết sau này còn có thể làm công việc nặng nhọc hay không? Hiện tại vội vàng tìm vợ, không phải là muốn tìm người hầu hạ hắn dưỡng thương sao?" Bà thìm lùn bĩu môi: "Hơn nữa, bên cạnh người ta còn có một cô y tá xinh đẹp chiếu cố, các người cũng đừng bị bà mối lừa gạt, đây không phải là vội vàng làm tiểu tam sao?”

"Không! Người ta trong sạch, đâu giống... Không đúng. "Thím Trần híp mắt: "Bà là ai vậy? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp bà? Ai cho anh nói nhảm ở đây?”

Bà thìm lùn tròng mắt đảo quanh, bước chân theo bản năng lui về phía sau.

Vừa lùi lại vừa la hét: "Bà quan tâm tôi là ai làm gì? Tôi chỉ không muốn bà già độc ác như bà đẩy người ta vào hố lửa.”

Thím Trần làm sao không rõ, đây rõ ràng chính là có người gây sự!

Vừa định đi lên bắt người, kết quả người ta thấy thế không tốt, xoay người chạy rất nhanh.

Thím Trần đuổi theo vài bước tức giận đến dậm chân, muốn đuổi cũng không đuổi được, hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc đuổi theo, còn phải trở về giải thích rõ ràng.

Trở lại bên cửa, bà nắm lấy cổ tay Ngô Truyền Phương: "Truyền Phương à, chúng ta quen nhau nhiều năm, làm sao tôi có thể đẩy con gái của cô vào hố lửa? Đồng chí nam kia bị thương, nhưng thật sự không có gì đáng ngại, tôi gạt cô cũng là nghĩ các cô gặp mặt trước, có được hay không còn phải do các người tự mình làm chủ, đúng không?”

Ngô Truyền Phương trong lòng không vui, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài.

"Người nhà kia điều kiện quả thật không tệ, trong nhà có chút đặc thù cho nên tôi không tiện nói nhiều, Hiểu Hiểu nếu cùng cậu ấy ở chung tốt, về sau nhất định là người hưởng phúc."

"Ừm, thím có ý tốt." Ngô Truyền Phương có lệ.

"Vậy hôm nay đi gặp?"

Ngô Truyền Phương không lập tức đáp ứng, mà nghiêng đầu nhìn con gái, thấy cô khẽ lắc đầu, liền nói: "Như vậy đi, gặp mặt cũng không vội, chờ chúng tôi trở về thương lượng, chờ trễ một chút sẽ trả lời thím, được không?”

Nháo ra như vậy, thím Trần làm sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục thúc giục.

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con các cô rời đi.

Chờ đi ra khỏi ngõ nhỏ, Dung Hiểu Hiểu nhìn cái giỏ trong tay mẹ: "Mẹ, có phải mẹ quên đưa đồ cho bà mối không?”

Vốn mang theo một đường, kết quả hiện tại còn ở trong khuỷu tay.

"Cho cái gì mà cho, không thèm cho bà ta." Ngô Truyền Phương hừ mạnh một tiếng.

Mặc kệ bà mối có ý gì, cho dù khen đồng chí nam kia ra hoa, vậy cũng đúng là đã gạt bọn họ.

Chỉ dựa vào điểm này, mang theo lễ vật cũng không muốn đưa ra ngoài.

Tức giận, Ngô Truyền Phương vẫn nói một câu: "Nhưng, với sự hiểu biết của mẹ với thím Trần, bà ấy cũng không làm ra chuyện lừa người, nếu không vẫn nên gặp mặt?”

Dù sao chỉ gặp mặt, nếu thật sự không được cự tuyệt là được.

Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: "Quên đi, luôn cảm thấy đồng chí nam này là một phiền toái lớn.”

Tại sao đột nhiên xuất hiện một bà thím lùn?

Bà Trần hiển nhiên không biết bà già lùn đó.

Điều đó ít nhất là chứng minh một điều.

Bà thím lùn kia khẳng định không phải người xung quanh, từ xa chạy đến bên này chờ, cũng không đến mức thiện tâm, chờ ở trước cửa nhà bà Trần, chỉ vì vạch trần lời nói dối của bà ta chứ?

Ngẫm lại là biết, bà thìm lùn kia xuất hiện để ngăn cản lần xem mắt này.

Rất có thể là người bên cạnh nhà trai cố ý an bài.

Cho dù đối phương điều kiện rất tốt, quá nhiều phiền toái trong người, cô cũng cảm thấy phiền.

Lúc này, Dung Hiểu Hiểu nhìn về phía con hẻm bên phải, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó không phải là bà thím lùn vừa chạy trốn sao?

Ngoài bà thím lùn, còn có một nữ đồng chí dáng người cao gầy.

......

"Hô hô, hô." Bà thím lùn chạy một hồi liên tục thở dốc, thấy phía sau không có ai đi theo mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

"Làm xong rồi?"

Bà ta nhìn người trước mặt, lập tức cười đến mặt đầy nếp nhăn: "Đào nha đầu, đều làm theo lời ngươi nói, đối phương khẳng định sẽ không đi xem mắt.”

Nói xong, nhìn chằm chằm túi áo đối phương chà xát tay: "Cô nhìn xem..."

Đồng chí nữ phía trước lấy ra một đồng tiền: "Cho bà.”

Bà ta tiếp nhận tiền, ý cười trên mặt càng sâu: "Tốt tốt, lần sau còn có loại chuyện tốt này nhớ tìm tôi, tôi làm việc cô cũng biết, đã khuấy rầy cho cô ba bốn lần, khẳng định sẽ không để cho đối phương xem mắt thành công.”

Đồng chí nữ hừ một tiếng: "Làm sao có thể thành công? Muốn gả cũng là chị gái tôi gả qua, ngoại trừ chị gái tôi ra, ai có tư cách này?”

Vừa mới lặng lẽ đi nhìn một chút, đứng không ra đứng, vừa nhìn đã thấy không trầm ổn, cách xa cũng không thấy rõ bộ dạng, nhưng nhìn xa cũng không phải là người đẹp.

Cũng không biết Lâm gia vì sao lại để cho nữ nhân như vậy xem mắt với anh Lâm.

Bà thím lùn liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, Đào nha đầu cô nói đúng.”

Ngoài miệng cổ vũ, trong lòng lại không cho là đúng.

Nhưng những chuyện này không liên quan đến bà ta, bà ta chỉ hy vọng tên thọt kia xem mắt nhiều lần, như vậy mới có thể lấy tiền phá hư từ Đào nha đầu.