Chương 13: Từ Mẫu Thủ Trung Tuyến, Du Tử Thân Thượng Y 2

Vẫy tay với mẹ Lâm cho đến khi tàu hỏa rời khỏi nhà ga, tâm trạng của cô mới bình phục lại.

Lúc này mới phát hiện một chàng trai và hai cô gái vốn đang nằm dựa ra bàn đã ngồi dậy.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu tỏ ý chào hỏi với bọn họ, không quen biết mà đi nói chuyện thì ngại lắm.

Cô ngồi ở ghế đôi ở phía bên này, đối diện là hai nữ đồng chí ngồi cùng nhau, bên cạnh cô chính là nam đồng chí đó.

Có vẻ như tuổi tác của hai cô gái không lớn lắm, cũng xêm xêm tuổi của cô, cô gái ngồi cạnh cửa sổ có làn da mềm mại trắng mịn, đôi mắt sáng ngời, không khó để nhìn ra sau hai năm nữa, người phát triển hết sẽ là một mỹ nhân hiếm có.

Mà cô gái bên cạnh cô ta nhìn vào rất nho nhã, ngũ quan đoan chính, tướng mạo không khó nhìn, cho người ta một ấn tượng trong sáng thuần khiết, làn da ở gáy và tai cô gái đều rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết là một cô gái ưa sạch sẽ.

Ở thời đại này một cô gái như vậy không dễ gặp.

Còn chàng trai bên cạnh Lâm Ngọc Trúc chỉ nhìn thấy sườn mặt, dù sao cũng không nên nhìn chằm chằm vào mặt người ta, chỉ là tùy ý nhìn hai cái, đối phương cho cô loại cảm giác chính là một người được dạy dỗ cực tốt, khí chất luôn luôn là thứ dễ dàng mang đến trực quan cho người nhất.

Đợi cả ba người tỉnh táo lại kha khá, cô gái ngồi đối diện Lâm Ngọc Trúc mở miệng hỏi: “Cô cũng là thanh niên tri thức đến nông thôn sao?”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cô gái đối diện cười nói: “Ba chúng tôi cũng thế, xin chào, tôi tên là Trương Diễm Thu, Diễm trong Minh Diễm, Thu trong mùa thu.”

Đối phương nói tiếng phổ thông vô cùng tốt, nghe kĩ còn mang theo cả âm uốn lưỡi, Lâm Ngọc Trúc đoán có thể cô ta là người Kinh Đô, trạm đầu tiên của tàu hỏa này là từ Kinh Đô đến.

“Chào cô, tôi tên là Lâm Ngọc Trúc, Ngọc trong ngọc thạch, Trúc trong cây trúc, các cô đều đến từ cùng một địa phương sao?”

Trương Diễm Thu lắc đầu: “Chúng tôi là cùng lên xe từ Kinh Đô thôi, nhưng mà tôi với nam đồng chí ngồi bên cạnh cô là người bản địa.”

Bây giờ cô gái ngồi dựa bên cửa sổ mới mở miệng nói: “Xin chào, tôi tên Lý Hướng Vãn, Hướng trong hướng dương, vãn trong buổi tối, tôi đến từ Thượng Hải.” Giọng nói mềm mại vô cùng dễ nghe.



Lâm Ngọc Trúc không khỏi hít sâu một hơi, cả bàn này chỉ có mỗi cô là đến từ thành phố nhỏ.

Sau đó lại hít một hơi là bởi vì Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Vãn, Trương Diễm Thu, vậy người bên cạnh há chẳng phải là Lý Hướng Bắc?

Đầu Lâm Ngọc Trúc không ngừng hồi tưởng về một quyển sách thập niên bảy mươi, nữ chính là một người xuyên không, cũng tên là Lý Hướng Vãn, còn nam chính tên Lý Hướng Bắc, hai người này một chút quan hệ huyết thống cũng không có, chỉ vì cái tên mà trong sách có không ít người trêu chọc bọn họ, kì thực nam nữ chính cũng vì cái tên mà nên duyên.

Tựa như muốn chứng minh gì đó, Lâm Ngọc Trúc nhìn về phía chàng trai bên cạnh, lúc này mới nhìn rõ, nam đồng chí này vô cùng đẹp trai, khi ngồi lưng thẳng tắp, nhìn qua giống như từng đi lính vậy.

Điều này rất phù hợp với thiết lập của nam chính, nếu cô nhớ không nhầm thì nam chính chính là con ông cháu cha.

Nam đồng chí đó lịch sự đáp lại: “Tôi tên Lý Hướng Bắc, không có bất kì quan hệ huyết thống nào với đồng chí Lý Hướng Vãn.”

Trương Diễm Thu nhịn không được che miệng cười.

Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại nhướng mày, nam chính có ý gì? Sớm như vậy đã bắt đầu thương nhớ nữ chính rồi? Còn có nữ phụ ngồi đối diện nữa, cô còn cười được!

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha đáp lại: “Ha, mọi người đều là người đến từ thành phố lớn.”

Hai cô gái ngồi đối diện cười cười, Lý Hướng Vãn nói với cô: “Cô nói tiếng phổ thông tốt thật đấy.”

Lâm Ngọc Trúc giả vờ lắc đầu ngây ngô nói: “Mẹ tôi là chủ nhiệm hội phụ nữ, yêu cầu chúng tôi phải nói tốt tiếng phổ thông.”

Trương Diễm Thu gật đầu đã hiểu, nói ra lý do này thế mà cô ta cũng tin thật.

Lý Hướng Vãn cười cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Thực ra Lâm Ngọc Trúc cũng muốn trả lời một câu, tiếng phổ thông của cô ta cũng khá tốt đấy, tuy nhiên nghe kĩ thì vẫn còn mang chút khẩu âm của Thượng Hải, nhớ lại kiếp trước nữ chính chính là người Thượng Hải, cho nên đối với cô ta khẩu âm không phải là trở ngại.