Chương 29: Tố Cáo 1

Công điểm tương đương lương thực và tiền, đâu có phải nói trừ là trừ, nếu mà thực sự tùy tiện trừ như vậy, thôn dân đều phải ầm ĩ cả lên rồi.

Trương nhị đó cười đùa tí tửng, tựa hồ không coi ra gì cả, nhưng không chế nhạo những thanh niên trí thức này.

Thôn Thiện Thủy là một thôn lớn, trong thôn phân ra ba tiểu đội, sắp đặt ba vị tiểu đội trưởng.

Ở trong thôn, tiểu đội trưởng đội một cường thế hơn một chút, nam thanh niên trí thức mới tới bị anh ta lấy đi luôn.

Hai tiểu đổi trưởng còn lại cũng không cam lòng, nói là thanh niên trí thức nữ một đội phân một người, tiểu đội trưởng đội một miễn cưỡng chọn được Lý Hướng Vãn, anh ta thấy Trương Diễm Thu trông không giống người được việc, mà một người khác thì trông yếu ớt, càng không giống người được việc. Người này trông tốt hơn một chút, anh ta liền lấy Lý Hướng Vãn đến tiểu đội của anh ta.

Theo như kịch bản bình thường, nam nữ chủ cùng bị phân đến một đội.

Đội trưởng tiểu đội hai không nghĩ ngợi thêm, chọn Trương Diễm Thu, anh ta thấy bộ dạng Lâm Ngọc Trúc trông thế nào cũng không dễ quản, không thấy vừa rồi đứng ở trên bục sao, cô gái này da mặt dày hơn cả mấy người khác, cái thanh niên trí thức này vốn là không biết làm việc, lại tìm một người khó quản nữa cũng phải đi theo lo lắng.

Sau đó Lâm Ngọc Trúc vào tiểu đội ba.

Vương Tiểu Mai không khỏi che miệng cười trộm, cô ta là người tiểu đội một, ba chi đội nhỏ trong thôn, người thuộc tiểu đội một làm việc tốt nhất, ruộng của họ trồng cho ra được nhiều lương thực nhất, tiếp đến là tiểu đội hai, người tiểu đội ba toàn là mấy người kéo dài công việc, đợi cuối năm chia lương thực với tiền thua xa tiểu đội một.

Trong sách tác giả không giới thiệu chút vào về các chi đội nhỏ, các đội tự trồng ruộng của mình, tính điểm từng đội, cả mấy chi đội đương nhiên sẽ có phân cao thấp.

Thực ra, hai năm này mưa thuận gió hòa, tình huống của đồng ruộng cũng dần dần tốt lên, tiểu đội ba mặc dù sản xuất lương thực ít nhất nhưng cũng chưa nghe thấy nhà ai mới vì ăn không no mà đói chết.

Không phải ngày mùa thu hoạch, nhiệm vụ của các cô cũng không nặng, cũng chỉ là nhổ cỏ ruộng, tưới nước, ngày thường thì bón phân. Ừm... Không có phân hóa học, chỉ có thể tưới phân nếu như có côn trùng thì phải khử trùng.

Vừa mới tơi, Lâm Ngọc Trúc liền gặp trúng đợt trừ cỏ, cô nhìn người trong thôn đều là tay không nhổ cỏ, trông có vẻ đã quen, không có thấy khó chịu gì. Lâm Ngọc Trúc không khỏi đau răng, cô nhổ hơn hai mươi phút tay đã có chút đau, nhìn nhìn lại trên tay đã có dấu đỏ rồi, nếu cứ nhổ như vậy mãi, đôi tay này chắc rách da mất.



Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai ở tiểu đội một, nhổ gọi là sạch sẽ lưu loát, thập phần nhiệt tình, không khỏi bội phục, cái tinh thần chịu khổ này đúng là rất đầy đủ nha.

Cô nhìn ruộng lúa mạch mênh mông bát ngát, hai mắt tối sầm, hai chữ "trốn việc" ở trên đỉnh đầu không ngừng nhấp nhô.

Phải nói rằng trốn việc cũng là một môn nghệ thuật, hiển nhiên Lâm Ngọc Trúc học nghệ không tinh, giữa trưa tan tầm, đội trưởng ba nói: "Cô Trúc, có người phản ánh cô làm việc không chăm, phải trừ điểm công, buổi chiều phải chăm chỉ hơn, nếu như buổi chiều còn không chăm chỉ làm việc thì ăn cơm cũng là một vấn đề đó.

"..." Lâm Ngọc Trúc chết lặng.

Cô có thể nói là cô không cần quá nhiều điểm công, chỉ cần cuối năm không nợ chỉ tiêu công điểm mỗi người là được rồi không?

Có hệ thống kề bên người, Lâm Ngọc Trúc chân thành cảm tạ trời xanh trời xanh, nếu không thì khả năng cô sẽ chết đói ở nông thôn thật.

Tiểu đội trưởng đội ba thấy cô là một bé gái nên cũng không nói thêm gì nữa, liền la hét giải tán về nhà.

Lâm Ngọc Trúc lười đi tìm là ai báo cáo cô, dù sao chắc chắn cũng là bên trong chi đội, đơn giản là thấy cô làm việc không thích cực, không cam tâm cô lấy được điểm công chia lương thực, chỉ có nói thực thế là vậy, Lâm Ngọc Trúc lúc đầu cũng không có ý định ăn chùa quá nhiều điểm công, làm nhiều ăn nhiều làm ít ăn ít điểm công, như vậy cũng rất tốt.

Làm nhiều làm ít gì đều bày ra đó, cái này có gì mà phải tố cáo.

Lâm Ngọc Trúc phát hiện ở chi đội ba đầy những người trốn việc, không chỉ có mỗi cô.

Mấy cái chi đội cùng tập trung tại ruộng lúa mạch để giải tán, những người ở chi đội khác cũng nghe thấy lời của đội trưởng đội ba.

Trên đường tan tầm cùng trở về, Vương Tiểu Mai liền bu lại: "Cô xem tôi nói mà cô còn không tin, người trong thôn này xảo quyệt lắm, cô mà làm không tốt chắc chắn sẽ tố cáo cô."