Chương 7: Hệ Thống 1

Lâm Ngọc Trúc cất tiền đi, cứ xem như mượn đi, về sau có tiền thì trợ cấp trở lại là được.

Dù sao cô không biết đi nông thôn là tình huống gì, mặc kệ niên đại nào, một xu tiền cũng có thể làm khó anh hùng, là đạo lý không bao giờ sai được.

Chờ chị cả Lâm trở về, Lâm Ngọc Trúc liền nói với chị ấy chuyện băng vệ sinh.

Chị cả Lâm nghe em ba nhà mình nói chuyện thì rất kinh ngạc, đứa em từ nhỏ đã mặc quần áo cũ của mình và em hai này hiếm khi có được ý nghĩ của mình, trong lòng suy nghĩ, kiếm băng vệ sinh cũng không phải việc khó, thế là gật đầu đáp ứng.

Lâm Ngọc Trúc thấy chị cả Lâm đáp ứng, cảm thấy vui vẻ, nói: "Chị, bao nhiêu tiền vậy ạ? Chờ mẹ cho em tiền, em liền trả lại chị."

Chị cả Lâm lắc đầu, buồn cười nói: "Em có thể có bao nhiêu tiền chứ, chị cả moi cho em." Nói xong sờ lên đầu Lâm Ngọc Trúc.

Chị cả như mẹ, thời gian Lâm Ngọc Mai ôm Lâm Ngọc Trúc còn nhiều hơn mẹ Lâm, niên đại này mọi nhà đều là đứa lớn trông đứa nhỏ, Lâm Ngọc Trúc cũng xem như là một tay chị nuôi nấng, tình cảm không khỏi có mấy phần thân thiết.

Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới chị cả Lâm sẽ bỏ ra số tiền này cho cô, trên mặt mang vẻ ngượng ngùng, cái này giống như là đang đòi hỏi người ta. Lúc này cô mới ý thức được cô lại là đóng vai nhân vật nguyên chủ chứ không phải thật sự là nguyên chủ, rất nhiều thứ cô không có cách nào yên tâm, thoải mái mà hưởng thụ được.

Vốn dĩ ở cái nhà này một thời gian ngắn còn không cảm thấy gì, sắp phải rời đi, trong lòng ngược lại sinh ra mấy phần ràng buộc, thật sự là gặp quỷ!

Chờ ngày thứ hai lúc sắp xếp quần áo, Lâm Ngọc Trúc phát hiện nguyên chủ cũng không có mấy bộ quần áo.

Mùa đông ở nhà họ Lâm bên này không tính là lạnh, cái áo bông cô tìm được cũng không quá dày, dựa theo kinh nghiệm đời trước, sợ là chịu không được cái rét lạnh ở Đông Bắc bên kia, xem ra đến lúc đó còn phải suy nghĩ làm sao làm chút bông mới được.

Đang muốn đem áo bông, quần bông cất vào trong bao quần áo thì mẹ Lâm vừa vặn đi vào, buổi sáng nay bà không đi làm đúng giờ, nhìn Lâm Ngọc Trúc sắp xếp áo bông quần bông, vội vàng nói: "Đừng bỏ vào, trên xe lại bị trộm."



Trên mặt Lâm Ngọc Trúc cứng đờ, cái này không mang theo qua đó chẳng lẽ mùa đông còn phải mặc áo mỏng?

Mẹ Lâm nhìn phản ứng này của con gái thứ ba thì có chút không vui nói: "Cái sắc mặt này của con là sao? Mẹ còn có thể để con chịu lạnh được à, con ngồi xe phải hơn hai ngày, có khi phải ba ngày mới đến, ở trên xe ngủ thϊếp đi bị người ta trộm thì mẹ xem con tìm ai mà khóc.

Lại nói áo bông quần bông mỏng như vậy con mang đi có thể dùng để chống cái gì! Mẹ đã bảo chị cả con hai tháng này để ý bông, vừa có thì liền lấy phiếu mua về làm cho con cái mới dày hơn một chút, nghe nói mùa thu bên kia cũng phải mặc áo len quần len, đến lúc đó mẹ tích trữ chút phiếu len, mua hai cân len đan xong rồi gửi qua cho con."

Mẹ Lâm cảm thấy gần đây con gái út nhìn bà giống như bà là mẹ kế, không có lương tâm, bà tay phân tay nướ© ŧıểυ nuôi cô lớn, ấy vậy mà cô coi bà là người như thế.

Con gái út nhà người ta đều hay gần gũi mẹ, lại xem con gái nhà bà đi.

Ngọn lửa nhỏ phẫn nộ vốn có trong lòng Lâm Ngọc Trúc lập tức dập tắc, đối với mẹ Lâm lại có một tầng nhận thức mới, dù sao cũng là con ruột, tuy là không thích nguyên chủ lắm nhưng trong lòng vẫn quan tâm.

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới gật gật đầu, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc. Chỉ nghe mẹ Lâm thở dài, móc ra bảy tờ đại đoàn kết* đặt lên giường, còn có một chút phiếu, nhìn kỹ tất cả đều là phiếu lương thực, còn là phiếu lương thực thông dụng của cả nước.

*Một tờ đại đoàn kết có giá trị 10 đồng.

Lúc Lâm Ngọc Trúc giúp mẹ Lâm xếp hàng nhận lương thực đã thấy qua phiếu lương nhưng cơ bản đều là phiếu địa phương, không có phiếu thông dụng cả nước.

Cái phiếu thông dụng cả nước này chưa chắc mọi nhà đều có, có thể thấy được mẹ Lâm đã cố ý đi đổi.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng nói dông dài của mẹ Lâm: "Đi ra bên ngoài cẩn thận một chút, thế đạo này cũng không phải tất cả đều là người tốt, con là con gái thì để ý một chút, chớ để cho người ta nói mấy câu liền dụ dỗ đi, mẹ nói cho con biết, khi chưa kết hôn thì không thể làm cái kia, con biết chưa?"

Nghe ngữ khí của mẹ Lâm càng ngày càng nghiêm túc, Lâm Ngọc Trúc có chút quýnh quáng, nghĩ đến thời đại này con gái đều cực kỳ đơn thuần, lúc mẹ Lâm nói lời này nhất định là mặt đỏ tới mang tai, cô ra vẻ ngượng ngùng cho thấy thái độ, liên tục gật đầu.