Chương 8: Hệ Thống 2

Mẹ Lâm lúc này mới yên tâm, lại nhịn không được lải nhải vài câu: "Cho con tiền con tiết kiệm mà tiêu, đi nông thôn cũng không có gì có thể tiêu, tiền này không chừng có thể sử dụng được một hai năm."

Lâm Ngọc Trúc: . . .

"Không phải nói còn phải gửi lương thực cho nhà ạ?"

"Được rồi, với cái tính tình này của con thì có thể lấy được lương thực gì chứ."

Lâm Ngọc Trúc yên lặng không nói lời nào.

Bất kể nói thế nào Lâm Ngọc Trúc cũng xem như là người có tiền trong tay, có tiền nói cái gì cũng phải đi nhà tắm tắm rửa.

Nghĩ đến lúc mới tới, xin mẹ Lâm tiền tắm rửa, mẹ Lâm lạnh lùng trả lời cô: Tắm cái gì tắm, tháng trước không phải vừa tắm xong à.

Một câu giống như sét đánh cho cô trong cháy ngoài mềm!

Ngày bình thường chỉ có thể nấu nước lau qua, bây giờ nói cái gì cũng phải đi nhà tắm tắm rửa mới được.

Lúc này màn thầu chỉ hai hào một cân, vậy mà tắm rửa cũng đòi cô hai hào.

Thời đại này màn thầu rất được người ta yêu thích, có tiền này mẹ Lâm còn không bằng mua cân màn thầu.



Bởi vì là đầu buổi trưa cô đi sớm, trong phòng tắm không nhiều người, Lâm Ngọc Trúc một mình ngâm mình ở trong hồ, thoải mái thở dài một hơi, lại nghĩ tới bảy mươi đồng tiền mẹ Lâm cho, cảm thấy mẹ Lâm cũng không phải là người không để ý đến chết sống của con gái như vậy.

Lâm Ngọc Trúc không khỏi nghĩ đến, nếu như cô không đến, nguyên chủ thật sự bởi vì trận sốt kia mà qua đời, mẹ Lâm có khổ sở hay không.

Đáp án thật ra là đương nhiên, trên đời này cha mẹ có thể thật sự không quan tâm đến sống chết của con cái có thể có mấy người?

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, sắp xếp lại tâm tình phức tạp nói không nên lời kia lại.

Thẳng thắn mà nói, cô chỉ là không thích cách giáo dục của cha Lâm mẹ Lâm đối với con cái thôi, bạn nói muốn cô thay nữ chính bên vực kẻ yếu ư?

Như vậy vấn đề liền đến, đổi lại là bạn, bạn muốn một người chiếm thân thể của bạn đi chống đối cha mẹ của bạn, làm cho gia đình bạn rối tung lên không?

Dưới cái nhìn của cô, mỗi người đều không có quyền thay người khác làm bất kỳ quyết định nào, bạn biết người khác nghĩ thế nào không, bạn cho rằng là làm chủ, báo thù cho cô ấy, thế nhưng phải hỏi xem cô ấy muốn bạn báo thù không?

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cô không có quyền thay nguyên chủ căm hận cha mẹ của cô ấy, khó mà nói trong lòng nguyên chủ chưa từng hận cha mẹ sinh cô ấy, nuôi cô ấy, cho dù là không hiểu sao bởi vì một trận phát sốt mà chết đi!

Tựa như động đất ở Đường Sơn, cô con gái oán hận người mẹ như vậy nhưng cuối cùng không phải vẫn mềm lòng sao.

Cha mẹ ruột của Lâm Ngọc Trúc đã từng bị cha mẹ họ không quan tâm, trong lòng không phải là không oán trách.

Cũng mặc kệ ngoài miệng nói thế nào, mỗi lần đến trước mặt trưởng bối đều vô cùng hiếu thuận.

Thậm chí ngay cả nói cũng không phản bác ngay trước mặt nhưng có nghe hay không lại là một chuyện khác. Lúc người lớn bệnh chết đi, cha mẹ cô khóc đến chết đi sống lại.



Khi đó cô mới hiểu được cha mẹ khẩu thị tâm phi, ở trong lòng họ, việc cha mẹ không quan tâm yêu thương mình so với việc người thân chia lìa là việc không có ý nghĩa cỡ nào, tình yêu bọn họ dành cho cha mẹ chưa từng ít đi một phần.

Tam quan của người niên đại này không giống với cô!

Bọn họ từ nhỏ đã thấm nhuần ý nghĩ nghiêng về ngu hiếu một chút, cho nên cô không thể thay nguyên chủ đi mở rộng chính nghĩa được!

Lâm Ngọc Trúc mới đầu không biết nên dùng loại tâm tình nào đi đối mặt với cha Lâm mẹ Lâm, vốn dĩ cô muốn đến nông thôn, cầu về cầu, đường về đường, phần ai nấy sống.

Bây giờ trong lòng có chút do dự, không nói là hiếu thuận bọn họ hơn, nhưng cũng muốn thay nguyên chủ làm hết trách nhiệm, đừng cho cô ấy rơi vào cái danh bất hiếu, đây là chuyện duy nhất cô có thể làm chu toàn cho cô ấy.

Muốn nói thật tâm thật ý hiếu thuận, vậy cũng rất không có khả năng, dù sao cô đối với cha Lâm mẹ Lâm là thật sự không có tình cảm của bậc sinh thành.

Ân ân oán oán của nguyên chủ và cha mẹ là chuyện của bọn họ, không chừng trăm năm về sau cả nhà người ta ở trong lòng đất tính toán với mình thì sao, nói cho cùng cô cũng chỉ là một người ngoài.

Nghĩ rõ ràng những thứ này, tâm tình mê mang gần đây của Lâm Ngọc Trúc đột nhiên thanh tỉnh.

Làm rõ mạch suy nghĩ xong, cô cầm khăn mặt thô lỗ lau cánh tay, đột nhiên phát hiện dưới nách hình như có thứ gì đó.

Nhìn kỹ giống như là cái bớt, nhưng mấy ngày trước lúc mình mặc áo ba lỗ lau chùi rõ ràng không có, Lâm Ngọc Trúc lại xoa xoa, cái ấn ký màu đỏ này vẫn ở đó, cảm thấy kỳ quái, liền nghe đầu óc ong một tiếng.

Cô cảm giác toàn bộ cảnh vật trước mắt đều giống như hư ảo.