Chương 14: Vô Dụng Nhất

Bà Lục vốn là một bà già lắm chuyện lại lười biếng, lúc con dâu con trai chịu khó làm việc, bà ta còn đang ung dung nhàn rỗi trong nhà.

Vốn dĩ bà ta cho rằng Lâm Uyển đi ra ngoài lười nhác, kết quả thấy cô cõng một bó cỏ tươi về, lời nói ác độc vọt đến bên miệng cũng phải nuốt xuống một nửa.

Ông Lục và đám con trai đã ăn sáng xong, đi làm việc, còn chị dâu cả và chị dâu thứ cũng vội vàng lùa vài hạt cơm, cho bọn nhỏ ăn, vừa thu xếp mọi thứ vừa vội vàng đi làm.

Bà Lục hừ một tiếng, khóe mắt liếc qua Lâm Uyển: “Sau này nhớ về sớm một chút, đừng chậm trễ thời gian làm việc.”

Lâm Uyển vứt bó cỏ không tính là thảo dược sang một bên.

“Đội trưởng nói đầu con bị va đập, sợ là vết thương gặp gió, cho nên bảo con ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”

Cô đi rửa tay vào nhà ăn cơm.

Bà Lục nghe xong thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: “Ông ta khách sáo mấy câu mà cô coi là thật hả? Ông ta bảo cô nghỉ, ông ta cho cô khẩu phần lương thực à?”

Lâm Uyển không để ý đến bà ta, đi thẳng vào trong nhà ăn cơm, trong mâm cơm còn có bánh cao lương, ngoài ra còn một bát cháo thô, nhìn đen sì không muốn ăn, chẳng qua Lâm Uyển đói bụng, hơn nữa cô đã quyết định cắm rễ ở nơi này, đương nhiên sẽ không bắt bẻ.

Tóm lại trong lòng có bất mãn, vừa uống vừa nghĩ đến kiếp trước đã nếm qua các loại món ăn, âm thầm thề nhất định phải ở riêng, sau đó mỗi ngày nấu món ngon.

Nồi lẩu cay, dê nướng nguyên con, ốc xào… Đủ loại món ăn ngon lần lượt mang ra.

Dựa vào tưởng tượng, Lâm Uyển đã ăn xong bữa sáng.

Vừa ngước mắt, cô đã phát hiện mấy đứa nhỏ đang nhìn cô cười.

Cô dựa vào trí nhớ và nội dung cốt truyện, nhà anh cả có bốn đứa bé, con lớn Lục Minh Thiện 9 tuổi học tiểu học, con gái Lục Bão Nhi 7 tuổi, ở nhà trông em, con trai Lục Minh Lương 5 tuổi là một cậu bé nghịch ngợm, con gái út Khiếm Nhi 3 tuổi.

Nhà anh hai Lục có hai đứa, con gái Quải Nhi 5 tuổi, con trai Lục Minh Thụy 2 tuổi, bây giờ còn đang bú sữa.

Con gái có tên gì thế này? Đó đều là kiệt tác của bà Lục.

“Chú ba của mấy đứa đâu?” Lâm Uyển hỏi mấy đứa bé.

Lục Minh Lương cướp lời: “Chú ba đến đại đội kiếm công điểm rồi.”

Lâm Uyển gật đầu: “Chú ba rất giỏi, là người giỏi nhất là chúng ta.”

Lục Bão Nhi lập tức nói: “Mẹ cháu nói chú tư mới là người giỏi nhất.”

Lục Chính Kỳ và em gái Lục Tâm Liên chính là bảo bối trong lòng bà Lục, thằng ca và con gái thứ hai có thể làm chủ sự việc cũng không kém, về phần cháu thì cháu trai cháu gái trưởng chính là được bà cụ ưu ái, những người khác sao, cơ bản chính là cỏ rác, chỉ là công cụ bà ta dùng để dưỡng lão mà thôi.

Lâm Uyển nhìn thoáng qua cô bé, thản nhiên nói: “Lục Chính Kỳ là người đàn ông vô dụng, tên đàn ông chó má không có trách nhiệm nhất.”

Bà Lục nghe thế lập tức nổi giận đùng đùng đi vào: “Sao cô có thể nói xấu chú tư với bọn nhỏ, đây không phải là dạy hư bọn nhỏ ư?”

Lâm Uyển không để ý đến bà ta, đi rửa bát của mình, sau đó lấy sọt và xẻng, tiếp tục đi đào thảo dược.

Bà Lục ở sau lưng cô đuổi theo hô: “Mày điếc đấy hả, mày có gia giáo không thế, vừa vào cửa, đi đâu cũng phải nói với tao một tiếng.”

Lâm Uyển khinh thường nói: “Mẹ muốn làm thủ trưởng hả? Đi đâu làm gì cũng phải xin chỉ thị, báo cáo, mẹ không sợ bị kéo đi diễu phê phê bình à, con đi mượn loa đại đội cho mẹ gào to, để toàn thôn đến xin chỉ thị, báo cáo với mẹ!”

“Mày… Đây là mày muốn làm tức chết mẹ chồng đây mà!” Bà Lục vỗ đùi muốn khóc, chẳng qua chồng và đám con trai bà ta không ở nhà, bà ta có khóc cũng vô dụng, bà Lục vội vàng thu lại nước mắt, cũng không dám đánh nhau với Lâm Uyển, suy nghĩ xem nên tìm cách nào hay đối phó với Lâm Uyển.

Lúc này mới qua một ngày mà bà Lục đã cảm thấy mình sắp bị Lâm Uyển làm cho tức chết.

Lâm Uyển kết hợp nội dung cốt truyện cùng với trải nghiệm hai hôm nay đã nhìn rõ, bà cụ này là điển hình của bạo lực gia đình, chuyên môn ức hϊếp kẻ yếu, gặp mạnh thì tìm chồng con, nếu như chồng và con trai bà ta cũng không làm gì được, bà ta sẽ yên tĩnh, còn cười tủm tỉm, rất biết cùng bạn nói đạo lý.

Tối hôm đó ngay trước mặt đám người ông Lục, cô cùng bà cụ giả heo ăn thịt hổ, hiện tại bà Lục chỉ có một mình, Lâm Uyển không cần khách sáo với bà ta, bà ta không đánh lại được Lâm Uyển. Lục Chính Đình cũng sẽ không nghe lời bà ta đánh vợ, cô sợ gì chứ?