Chương 33: Chiến Thắng 2

Kim Hướng Đông cũng biết, nếu không có Lâm Uyển, lần này bác sĩ thôn chắc chắn chọn Lục Chính Hà, dù sao cô ta cũng coi như đủ tư cách. Đương nhiên, nếu không có Lục Chính Đình ra mặt, thì vẫn chọn Lục Chính Hà như cũ, bởi vì cô ta là con cán bộ, bộ mặt chính trị rất tốt.

Nhưng Kim Hướng Đông cố tình không phải ở trong vòng luẩn quẩn này, bản thân anh ta lại chán ghét những luẩn quẩn vòng vèo, cho nên anh ta muốn chọn Lâm Uyển.

Lúc trước khi Lục Chính Đình đến mượn sổ ghi chép, từng nói Lâm Uyển rất chăm chỉ, cũng hiểu một ít dược lý, anh ta mới kiểm tra trọng điểm một chút, thử xem mượn sổ ghi chép rồi có nghiêm túc xem hay không, nếu không nghiêm túc xem, anh ta sẽ trực tiếp loại bỏ cô.

Bây giờ xem ra, rất không tệ.

Biểu hiện của Lâm Uyển khiến mọi người rõ như ban ngày, quả thật xuất sắc hơn Lục Chính Hà, cán bộ cũng không xoi moi ra lý lẽ gì.

Lục Chính Hà không phục, còn muốn so tài. Nhưng châm cứu không có mô hình lại không có người bệnh sẵn, không dễ làm, Lục Chính Hà lại kiên trì.

Bác sĩ Kim ngồi yên, vươn hai nắm tay bảo hai cô châm.

Các cô gái đều ai nha ai nha kêu lên: “Bác sĩ Kim quá thiệt thòi, cũng không dám châm, đừng châm hỏng đó.”

Bác sĩ Kim nhắm mắt lại: “Hai cô cùng đến đi, tôi không biết là ai, nhưng có thể đánh giá người nào châm tốt hơn.”

Châm cứu cho người bệnh, phải châm vừa ổn vừa chuẩn, không thể để người bệnh quá đau, cũng không thể sai lệch, càng không thể châm thủng mạch máu.

Có vài bác sĩ chân đất tay nghề châm cứu không tốt, châm cứu cho người ta, không phải mông đau nửa ngày, chính là toàn bộ mu bàn tay xanh đen, hoặc là châm thủng mạch máu sưng phù thành móng heo!

Bác sĩ Kim khinh bỉ nhất, dùng chân cũng không đến mức châm thành như vậy!

Lục Chính Hà trừng mắt liếc nhìn Lâm Uyển một cái, giành lấy tay phải của bác sĩ Kim, sợ bị Lâm Uyển châm hỏng, đến lúc đó không có cách nào viết chữ.

Lâm Uyển: Coi khả năng của cô cỡ nào!

Châm cứu? Lâm Uyển không sợ, kiếp trước cô và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, thân thể bà ngoại không phải quá tốt, thường xuyên cần châm cứu, vì tiết kiệm tiền hơn nữa bà ngoại lười nhúc nhích, bèn lấy thuốc về nhà tự mình châm.

Lâm Uyển và Lục Chính Hà cùng đâm kim vào.

Bác sĩ Kim chỉ cảm thấy một bàn tay không có cảm giác đau gì, như bị muỗi chích một cái, một tay khác thì đau nhức! Giống như bị kim may đồ đâm trúng!

Anh ta ai nha một tiếng, mở to mắt, bất mãn trừng qua, quả nhiên là Lục Chính Hà.

Lục Chính Hà thấy châm cho anh ta đến độ tứa máu, sợ tới mức nhanh chóng lấy rượu sát trùng ấn giữ.

Bác sĩ Kim không để bụng vung ra: “Được rồi.”

Lại không phục đi nữa anh ta cũng không chọn.

Lục Chính Hà không nghĩ tới mình sẽ khẩn trương, càng không nghĩ tới Lâm Uyển sẽ thuần thục như vậy, đôi mắt cô ta đều đỏ: “Bác sĩ Kim.” Cô ta trừng mắt nhìn liếc nhìn Lâm Uyển một cái, người phụ nữ này đã có chồng làm gì phải giành với mình chứ? Thật sự là rất đáng giận.

Lục Chính Kim vẫn không chịu phục, anh ta chạy tới đại đội bộ tìm đám người bí thư và đại đội trưởng, Lục Chính Đình đang giúp đỡ kế toán tính toán sổ sách.

Lục Chính Kim ỷ vào Lục Chính Đình không nghe thấy, lập tức lớn tiếng nói bác sĩ Kim không công bằng, thiên vị Lâm Uyển, nói không chừng có gian trá.

Mới vừa rồi Lục Trường Hữu cũng đi qua xem, ông ta nói: “Vợ Chính Đình tốt hơn, chọn cô ấy là đúng.”

Ông ta thiên vị đứa nhỏ nhà mình, đó là ở dưới tình huống không có người cạnh tranh nổi bật, nếu đối phương xuất sắc, hơn nữa cũng có thể có chỗ dựa, ông ta nhiên sẽ không miễn cưỡng. Chẳng qua chỉ là mất đi một công việc bác sĩ trong thôn, Chính Hà vẫn có có thể thu xếp một công việc khác, không nhất định phải cứng rắn với người ta.

Tuy rằng Lục Chính Kim vẫn không chịu phục, nhưng mọi người nói như vậy anh ta cũng không có cách nào. Anh ta phải nói mấy câu tức giận: “Bác à, bác làm quan trong sạch rõ ràng, không mưu toan chỗ tốt cho người trong nhà. Nhưng Lục Chính Đình anh ta chẳng lẽ không toan tính lợi ích cho người trong nhà sao?”

Nếu không phải Lục Chính Đình, Lâm Uyển cô có cơ hội so với Lục Chính Hà sao?

Lục Trường Hữu liếc mắt nhìn anh ta, ngầm có ý cảnh cáo: “Cháu còn có mặt mũi nói.”

Lục Chính Kim nhớ tới chuyện mình tỷ thí với Lâm Uyển, trên mặt nóng lên, cũng không dám nói cái gì, vội vàng đến phòng y tế nhìn xem, an ủi em gái.

Đột nhiên, một đám người từ phía sau chạy tới, nâng một thanh niên bị thương trên đùi chảy máu không ngừng: “Bác sĩ Kim, mau tìm bác sĩ Kim!” “Lưu Tử cậu ta bị lưỡi hái cắt trúng chân!”