Chương 40: Bóng Ma Năm Xưa 5

Lục Minh Lương vùng ra, học bà Lục giơ chân nhảy lên cao, vừa chạy ra ngoài vừa kêu: “Bà chờ đó, tôi đi tìm thím ba tôi trị bà!”

Lâm Uyển được nhắc tới đang ngồi ở sau yên xe đạp vừa nói vừa cười với Chu Tự Cường, đột nhiên hệ thống 999 bắt đầu khóc: “Hic hic hic, thật đáng thương, tôi thật khổ sở.”

Lâm Uyển nhắm mắt lại hỏi nó: “999, mi sao thế?”

999: “Tôi thật khó chịu, tôi cảm thấy sắp chết, Lục Chính Đình sắp chết…”

Lâm Uyển: “Đừng nói lung tung. Anh ấy không có bệnh khác, sao có thể sắp chết được?”

“Nhưng rất khổ sở, rất khổ sở… Hu hu hu…”

Lâm Uyển bị tiểu đáng thương khiến cho trong đầu rối loạn, muốn để nó im lặng đừng đi ra. Trước kia cô để hệ thống im lặng, tiểu đáng thương cơ bản biến mất không thể xuất hiện, chờ cô đánh thức nó lại đến. Nhưng bây giờ nó như đóa hoa nhỏ bị mưa rền gió dữ thổi tung, không ngừng hu hu hu.

Lâm Uyển cũng chịu thua, mi nói xem mi là hệ thống của tôi, nhưng chẳng lẽ mi với Lục Chính Đình tâm ý tương thông?

Một hồi lâu Chu Tự Cường cũng không nghe thấy động tĩnh của cô: “Uyển Uyển, em nghĩ cái gì vậy?”

Lâm Uyển bị 999 khiến cho tâm phiền ý loạn, nó vẫn luôn khóc khóc khóc trong đầu cô, cô thật sự không có cách nào bình tĩnh.

Cô quyết đoán nhảy xuống: “Anh Cường Tử, em đột nhiên nhớ tới, em quên mang đồ cho cha mẹ rồi. Anh đi về trước nói với cha mẹ giúp em một tiếng, sáng mai em về nhà mẹ đẻ.”

Chu Tự Cường nhìn nét mặt của cô, cảm thấy cô không nói thật, nhưng cũng không hỏi nhiều lập tức đưa cô trở về.

Lâm Uyển nói không cần, cũng không đi quá xa, cô chạy về cũng được.

Nhà họ Lục bên này.

Cây chổi bị đánh gãy, cơn tức của bà Lục lại càng tăng, bà ta hận nhất loại người mặt ngoài thuận theo không tranh luận, nhưng ánh mắt quật cường lưng thẳng tắp của Lục Chính Đình, cả người đều phản kháng bà ta.

Từ nhỏ đã như vậy!

Bà ta nắm cây chổi đánh gãy xuống, vọt vào trong phòng lấy quải trượng đi ra nện về phía anh: “Tao cho mày ăn cây táo, rào cây sung này, con mẹ nó sao mày ích kỷ như thế! Tìm công việc cho người phụ nữ xấu xa đó mà không tìm cho em trai, giấu tiền cho người phụ nữ ác độc không đưa cho mẹ ruột!”

Lục Chính Đình nâng tay đoạt lấy quải trượng, ánh mắt lạnh như băng, mặt không cảm xúc.

Bà Lục nhìn không thấu, bà ta chỉ biết khóc lóc om sòm giở trò xấu: “Thế nào, mày còn muốn đánh tao? Cho mày đánh này! Thứ quái vật như mày! Ngay cả anh em mình mày cũng ăn, ngay mẹ ruột mày cũng vui vẻ đánh gϊếŧ!”

Bà ta vừa nói như vậy, cái lưng thẳng tắp của Lục Chính Đình lập tức gù xuống, quải trượng trong tay đoang đoang rơi xuống đất.

Anh siết chặt nắm tay, trầm giọng hỏi: “Đến bây giờ, mẹ vẫn cảm thấy con là quái vật?”

Từ sau khi anh xuất ngũ trở về, bà ta cũng không gọi anh là quái vật nữa, anh cho rằng dù cho bà ta không thích hắn, cũng sẽ không căm hận anh nữa.

Bà Lục trong cơn giận dữ, nhặt quải trượng trên mặt đất, mạnh mẽ nện về phía anh: “Đúng, mày chính là quái vật! Đồ sao chổi, ai gần mày người đó xui xẻo! Sinh ra nên vứt cho sói ăn!”

Lục Chính Đình cầm cây gậy, nhìn khuôn mặt âm u cay nghiệt của bà ta, anh hiểu rằng đời này bà Lục cũng không biết hối lỗi cũng không biết suy xét, cuộc đời bà ta giống như con kiến, chỉ có chung quanh nơi một tấc vuông lợi ích, sẽ không nhảy ra những chuyện lông gà vỏ tỏi của mình.

Anh đột nhiên nghĩ thông suốt, bà ta chỉ là người mẹ trên huyết thống của anh, mà không phải người mẹ trong tình cảm và linh hồn.

Năm đó khi bà Lục mang thai Lục Chính Đình, là một cặp song sinh, khi mang cái thai này tâm thần bà ta không yên cứ luôn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy quái vật muốn ăn bà ta. Kết quả lúc sinh ra chỉ có Lục Chính Đình là tốt, một người không trọn vẹn, sinh ra lập tức chết đi.

Bà Lục sợ tới mức bất tỉnh ngay tại chỗ, sau đó tỉnh lại cũng không khỏe, bà ta nhận định Lục Chính Đình là quái vật, ăn anh em của mình, ồn ào muốn dìm chết anh.

Ông Lục có nhiều con không hề gì, trái lại nghe vậy, bảo vứt anh ra ngoài thôn cho sói ăn.

Anh cả chị dâu cả của ông Lục nhìn lướt qua, một đứa nhỏ tốt đẹp, sao lại là quái vật chứ? Bọn họ tìm cán bộ trong thôn, đều nói là do ăn không ngon không đủ chất dinh dưỡng, đứa nhỏ đó không phát dục tốt gây ra, không liên quan gì tới có phải quái vật hay không.

Nhưng bà Lục mặc kệ, bà ta nhận định đứa nhỏ này là quái vật, ồn ào nhất định phải gϊếŧ chết anh, có anh sẽ không có bà ta.

Người khác đều không quản được bà ta, vẫn là mẹ chồng đã nửa bại liệt ở trên giường bảo người ta đỡ lên chửi rủa bà ta một trận, nói bà ta tà thuyết mê hoặc người khác rất thiếu đánh, lại tát bà Lục một cái, lúc này mới mạnh mẽ giữ lại được đứa nhỏ. Mẹ chồng không cho phép bà ta nói đứa nhỏ đó là quái vật, còn nói sinh vào tháng sáu có sét đánh, là một người chính trực có tiền đồ, để cán bộ đặt giúp một cái tên hợp với tình hình gọi là Đình.