Chương 43: Xé Mở Sự Thật 3

Anh muốn chạy trốn khỏi nơi này, anh không muốn làm một quái vật, anh phải làm một người hữu dụng!

Khi anh đi, Lục Chính Kỳ gào khóc, nghĩ rằng anh sẽ chết ở bên ngoài, hô cùng đi với anh, sau này sẽ bảo vệ anh ba, làm lỗ tai của anh ba.

Bà Lục lại ở cửa cười hô hố nói rốt cục tiễn sao chổi đi rồi.

Khi đó anh cảm thấy mình không còn có liên quan gì với căn nhà đó nữa, anh hiểu cơ hội tới không dễ dàng, đồng thới lâm vào liều mạng phấn đấu.

Chỉ đạo viên Trình tìm một người thầy cho anh, cổ vũ anh mở miệng nói chuyện, dạy anh đọc ngôn ngữ môi, lại kể rất nhiều chuyện xưa cho anh, để anh đọc rất nhiều sách.

Anh cảm thấy mình đã biến thành một người bình thường, tuy rằng không có thính giác, nhưng thị lực, khứu giác của anh càng mẫn cảm, sức lực khỏe mạnh, đầu óc thông minh, anh lần lượt lập công, anh là một người hữu dụng với quốc gia với xã hội!

Anh cảm thấy tự hào và thỏa mãn, bóng ma thơ ấu ấy tựa như đã không thể ảnh hưởng anh mảy may.

Nhưng vận mệnh chính là tàn khốc như vậy, nó sẽ không bởi vì bạn kiên cường bất khuất mà không để bạn ngã vào trong bùn lầy.

Trong một nhiệm vụ, bởi vì anh không nghe thấy, không ý thức được nguy hiểm phủ xuống, khiến hai chân anh tàn tật.

Hôn mê hơn mười ngày sau đó anh tỉnh lại, trong lúc nhất thời anh không chấp nhận được sự thật hai chân rõ ràng còn đó, vì sao lại không thể di chuyển.

Anh im lặng giống như không có linh hồn, không nói một lời, mất đi tất cả cảm giác đối với thế giới bên ngoài.

Cùng lúc đó, ác mộng bị anh đè nén, cũng càng hung ác hơn lúc còn nhỏ chiếm cứ đại não của anh.

Anh có một cảm giác mình sẽ vĩnh viễn rơi xuống bóng tối, sẽ không còn được gặp ánh sáng nữa.

Anh thậm chí cảm thấy mình rốt cuộc vẫn là một quái vật, có tội, cho nên ông trời muốn trừng phạt anh, khiến anh mất thính giác lại tàn tật.

Anh lại một lần nữa sinh ra suy nghĩ cực đoan tối tăm ở trong đầu.

Mặt ngoài không nói một lời hết sức im lặng, bên trong là bóng tối mãnh liệt dày đặc.

Người thầy anh kính trọng nhất tìm anh nói chuyện, kể đủ loại chuyện xưa cho anh, có cao thượng, có đê tiện, có cái khổ trong cái vui, có cười trong nước mắt, nhưng bất kể kết cục là vui hay buồn, quá trình đều không ngoại lệ đều tràn ngập nhấp nhô.

“Đời người, chính là như thế, khóc đến mệt nỗi đau qua đi, nhưng trong quá trình này cũng có cười, có yêu, có kiêu ngạo.”

“Chúng ta không phải tảng đá, sao có thể không đau, không hận chứ?”

“Sau đó nỗi hận qua đi, muốn luôn tiếp tục hận thù sao? Không nhìn thấy ánh sáng, không chạm tới ngọn gió, không ôm được tình yêu.”

“Dù cho con muốn làm cái gì, con cũng không sai. Nhưng con làm, sẽ trả giá đại giới, hỏi bản thân thử xem, đại giới như vậy mình có thể thừa nhận nổi hay không? So với thứ con mất đi, thứ con còn chưa mất đi không phải càng trân quý hơn sao? Không cầu hạnh phúc, nhưng không cầu đau khổ.”

“Một vài thứ đó có thể khiến người ta đau cả đời, không phải khoảng cách và thời gian có thể mai một đi sao. Nó như ung nhọt gặm nhấm xương cốt, dù cho con chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi. Nếu không thể trốn thoát nó, không bằng trở về đối mặt với nó, nhận thức nó thấy rõ nó, sau đó đánh bại nó. Con là một người thông minh, con có thể chiến thắng việc mất đi thính giác, con cũng có thể chiến thắng tàn tật, càng có thể chiến thắng ác mộng nơi đáy lòng. Chờ con tìm được biện pháp tốt, nhớ nói cho thầy biết, như vậy có thể giúp đỡ càng nhiều người, con vẫn là một người kiên cường hữu dụng như trước.”

“Thầy chờ tin tức của con.”

Nhốt mình ở trong phòng thật lâu, anh rốt cục hiểu được nguyên nhân của cơn ác mộng này.

Anh chỉ có đối mặt với thống khổ, vượt qua tàn tật, mới có thể thật sự giải thoát.

Cho nên anh trở về, không phải vì tìm hạnh phúc, mà là vì phá giải bí mật của cơn thống khổ. Anh muốn để mình vượt qua vực thẳm thống khổ, cho nên anh im lặng ở trong cuộc sống này, thoạt nhìn không tranh với đời, không oán không hận. Nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh, nếu không cũng sẽ không bởi vì không thể cùng Lâm Uyển về nhà mẹ đẻ mà tức giận.

Nghĩ đến một màn ký ức đã quên mất hiện lên ở trước mắt, biểu cảm của Lục Chính Đình lại càng ngày càng bình tĩnh, một đôi mắt tối đen như biển sâu, lặng im không đáy.

Anh không thể từ chối sự sinh thành, mà bà ta nuôi anh 12 năm anh trả lại bà ta 12 năm.

Anh cũng không nợ bà ta.

Tuy rằng anh từng nghĩ tới muốn gϊếŧ chết bà ta, là bất hiếu. Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, bà ta cũng không hiền, bọn họ huề nhau.