Chương 44: Quay Về 1

Đều nói đời người ba mươi chững chạc, bốn mươi biết suy xét, anh mới 23 cũng đã sáng suốt, sẽ không lại vì thống khổ từng trải mà hoang mang.

Lục Chính Đình không nói lời nào, bà Lục lại càng cảm thấy anh đuối lý mình chiếm lý.

“Thấy em trai em gái xui xẻo, trong lòng mày rất vui sướиɠ nhỉ? Lòng dạ mày hiểm độc. Tao nói này mày cút đi mười năm sau đó tàn phế lại trở về, trở về làm gì? Có phải biết em trai em gái sẽ xui xẻo, trở về xem náo nhiệt hay không? Mày vẫn không chịu cưới vợ, sao đột nhiên bằng lòng cưới cô ta? Mày nghĩ rằng lấy cô ta là đánh vào mặt em trai mày, mày chính là cố ý! Có phải hay không! Mày trở về chính là vì trả thù!”

Ánh mắt Lục Chính Đình bình tĩnh nhìn bà ta, lãnh đạm mà kiên định nói: “Con vì sao trở về à? Bởi vì con không sai, con không phải quái vật.”

Con trở về lập lại niềm tin, xây dựng lại bản thân!

“Mày không sai chẳng lẽ là cha mẹ sai? Mày nói tao là quái vật à?” Bà Lục đột nhiên giống như bị giẫm phải cái chân đau lộ ra vết sẹo: “Tao nói cho mày biết, thiên hạ không có cha mẹ nào sai, nếu cha mẹ không tốt đi nữa cũng đã sinh mày nuôi mày. Mày không biết ơn chính là sói mắt trắng, ông trời giáng sét đánh mày!”

Bà ta nhận định anh muốn cùng Lâm Uyển trả thù thằng tư: “Con hồ ly tinh một bụng ý xấu, thằng tư không cần cô ta thì quyến rũ mày. Bảo đi làm bác sĩ, tao thấy là nó muốn dụ dỗ Kim Hướng Đông! Mày như thế là muốn kết bè cùng cô ta gây khó xử cho em trai? Mày chờ đó, tao nhất định phải khiến cô ta thất bại…”

Lục Chính Đình thản nhiên nói: “Lâm Uyển muốn làm bác sĩ, con để cô ấy làm. Nếu mẹ dám giở trò xấu, con cho con trai con gái bảo bối của mẹ đi biên cương, không tin mẹ thử xem.”

Anh không có nửa điểm phẫn nộ và tức giận, nét mặt thản nhiên, thật tùy ý giống như đang nói thời tiết hôm nay không được tốt, bạn đừng ra khỏi nhà.

Bà Lục không dám tin nhìn anh, anh cũng dám lấy em trai em gái uy hϊếp bà ta! Anh như vậy là nổi điên, ghen tị với em trai em gái, hận bà ta bất công.

Tuy rằng bà ta xem thường anh, ghét bỏ anh, nhưng anh thật sự thất vọng với bà ta bà ta lại không thể chấp nhận.

Bà ta lập tức nhảy dựng lên, lại tìm đồ quất anh.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gầm lên của Lâm Uyển: “Mụ già, tôi không ở nhà bà lại đánh chồng tôi, có phải bà chán sống rồi không! Tôi thành toàn cho bà!”

Lục Chính Đình nhìn thấy Lâm Uyển đằng đằng sát khí vọt từ bên ngoài vào, trái tim không thể khống chế dâng lên cuồng loạn, thùng thùng gần như có thể khiến bản thân anh nghe thấy, anh hoài nghi đôi mắt đầu óc của mình đều hỏng rồi, thế nhưng xuất hiện ảo giác!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

999: Tiểu Đình Đình xông lên ~~~



Trái tim anh tự cho là nguội lạnh bỗng nhảy thình thịch dữ dội, một dòng nước ấm tự đáy lòng mãnh liệt trào ra, nháy mắt truyền khắp toàn thân, hai má trắng nõn bị nhiệt huyết xông đến ửng đỏ.

Lâm Uyển bước chân rất nhanh, đảo mắt tới trước mặt anh, liếc nhìn Lục Chính Đình một cái, lại hung ác trừng về phía bà Lục, khiến bà Lục cảm thấy cô giống như sói mẹ, cọp mẹ, dọa người vô cùng.

“Cô, cô muốn làm gì!” Bà Lục ngoài mạnh trong yếu, vung vẩy cây gậy.

Bà gay gắt với con cái, bởi vì con cái không đánh trả, nhưng bộ dáng Lâm Uyển hung ác như vậy, tựa như giây tiếp theo sẽ đánh chết bà ta.

Lâm Uyển vung tay đoạt lấy cây gậy, đẩy bà Lục một cái, tàn khốc nói: “Bà coi lời nói của tôi giống như gió thoảng bên tai à? Tôi nói rồi nếu ai đánh anh ấy chính là đánh tôi, quá tam ba bận, hôm nay tôi với liều mạng với bà, bà tin không!”

Bà Lục bị dáng vẻ hung thần ác sát đó của cô làm sợ tới mức ngao một tiếng, đặt mông ngã xuống đất, thật giống như bà ta mới là người đáng thương nhất.

Lâm Uyển cũng không thương cảm bà ta, nện cây gậy về phía bà ta, bà Lục sợ tới mức ngao một tiếng ôm đầu trốn về phía bếp lò.

“Phanh” một tiếng, gậy gộc nện ở trên bếp, Lâm Uyển cố ý hô to: “Con mẹ nó, đánh lệch rồi!” Sau đó cô lại vung cây gậy đập bang bang vào bên người bà Lục, tuy rằng không đánh tới lại khiến bà ta tưởng rằng gậy tiếp theo sẽ đánh chết mình.

Bà Lục rất muốn chạy, nhưng Lâm Uyển chắn cửa phòng, bà ta sợ tới mức không quan tâm gì nhanh chóng trốn vào trong bếp lò, giống như đà điểu cho rằng rúc đầu vào sẽ không đánh tới.

Đương nhiên Lâm Uyển sẽ không thật sự đánh một bà già, dù sao nếu con dâu dám đánh mẹ chồng, đó là muốn bị mọi người chỉ trích. Cô không muốn thêm phiền toái cho Lục Chính Đình, nhưng cô cũng không muốn buông tha cho bà Lục.