Chương 49: Quyền Quản Lý 1

Bọn họ muốn đi tìm, Lục Chính Hà người ta chắc chắn không thừa nhận cô ta châm ngòi, dù sao không có nhân chứng. Cho dù cô ta thừa nhận chuyện nói về tiền bạc với bà cụ, người ta coi như chuyện cười mà nói như vậy thôi, ai biết bà Lục lại thật sao trở về khóc lóc om sòm ồn ào gây mâu thuẫn gia đình như thế đâu?

Cho nên chuyện này vốn không có cách nào tìm người ta.

Lâm Uyển lập tức cho bọn họ nhìn vết xanh tím trên người Lục Chính Đình, không chỉ là cánh tay còn có bả vai phía sau lưng, cô dứt khoát vén áo sơ mi ngắn tay cho anh.

Ông Lục không nhịn được thở dài: “Được rồi, mẹ các con nghe người ta nói lung tung, cho một chày gỗ coi như kim chích đi, cũng không phải cố ý. Trên đời này không có cha mẹ không đau lòng đứa nhỏ, cũng không có con cái ghi hận mẹ ruột, máu mủ tình thâm, không có gì đâu, cứ như vậy đi.” Cha mẹ đánh đứa nhỏ, đạo lý hiển nhiên, không gì phải tính toán.

Lâm Uyển nhìn ông ta, đây là muốn nhân nhượng cho khỏi phiền? Hóa ra mụ già ác độc như vậy chính là ông ta chiều thành thói, có vài việc cứ nhân nhượng cho khỏi phiền như vậy.

Cô nói: “Chân và lỗ tai của anh ba vô cùng đau đớn, phải đi kiểm tra ở bệnh viện lớn. Chúng con không có tiền, trợ cấp trước kia đều cho bà cụ.”

Bà Lục đau đớn lo lắng một trận: “Nó đau cái rắm, diễn giả câm vờ điếc…”

Ông cụ khó chịu nhìn bà ta một cái, bà Lục không lên tiếng nữa. Ông ta bảo bà Lục lấy mười đồng tiền cho con trai đi bệnh viện khám bệnh.

Bà Lục cũng không chịu: “Không có tiền. Thằng tư với Tâm Liên đi học ở trong thành phố, học phí, tiền sách vở, mua quần áo, ăn cơm không cần tiền sao? Mỗi tháng cũng không đủ, còn phải trợ cấp lương thực trong nhà.”

Lâm Uyển lạnh lùng nói: “Đã như vậy, không quan tâm trước khi con gả đến thế nào, sau này chúng con sẽ dành dụm để khám bệnh cho anh ba.”

Không cần trước kia à? Làm sao có thể! Cô muốn để bà cụ và Lục Tâm Liên bọn họ chậm rãi nhổ ra! Chờ đó cho tôi.

Lúc này đây không chỉ là bà Lục, ông Lục cũng nóng nảy.

Anh hai Lục lại nói: “Em ba chữa bệnh cũng…”

“Ngậm cái miệng thối của cô lại! Sẽ không có ai đau chết cả!” Có những người đàn ông trở về làm chỗ dựa cho bà ta, bà ta lập tức lại được bơm đầy hơi biến thành bà cụ ác độc.



“Làm gì, làm cái gì vậy? Từ thật xa đã nghe thấy tiếng thét to như quỷ khóc sói tru của mấy người, giày vò cái gì vậy?” Lục Chính Đình đang định nói chuyện thì ông cụ Lục Trường Quý và đội trưởng đội sản xuất thôn Đại Loan Lục Trường Phát cùng lại đây.

Lục Minh Lương đi theo sau bọn họ, chạy bịch bịch ra phía sau Lâm Uyển và Lục Chính Đình, người là cậu bé phụng mệnh của thím ba tìm tới.

Vẻ mặt Lục Trường Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn ông Lục: “Ông nói các ông đi, một bó tuổi rồi, sao lại không làm gương cho con cháu chứ? Mỗi ngày gà bay chó sủa, có khó coi không?”

Bà Lục lập tức khóc kêu lại nói lý do thoái thác đó một lần nữa, nhất là Lục Chính Đình và Lâm Uyển đánh bà ta, nhấn bà ta vào trong bếp lò mà đánh: “Đứa con dâu xấu xa muốn lấp tôi dưới đáy nồi thiêu sống!”

Không đợi bà ta nói xong, Lâm Uyển đã bày ra chứng cứ phạm tội.

Lục Minh Lương thấy thím ba nháy mắt, cậu bé lập tức nhảy ra, kể lại sinh động như thật chuyện bà Lục xé sách của Lâm Uyển, đánh chú ba một lần nữa. So với bà Lục lặp đi lặp lại khàn cả giọng khiến người phiền nhiễu, tam giác sắt Lâm Uyển, Lục Chính Đình, Lục Minh Lương mới có sức thuyết phục.

Lâm Uyển thấp giọng khóc nức nở, một bộ dáng hết sức uất ức không sống nổi nữa, Lục Chính Đình im lặng không cãi cọ vết xanh tím trên đầu vai và cánh tay đã chứng minh hết thảy.

Hơn nữa Lục Trường Quý có ý kiến rất lớn với vợ chồng em trai, nhận định bà Lục tra tấn con dâu. Lục Chính Đình là người không có khả năng đánh mẹ già nhất, lời nói thủng trời này của bà Lục bọn họ cũng không tin.

Lâm Uyển than thở khóc lóc: “Cái tên Lục Chính Kỳ kia là kẻ phụ lòng, ngày kết hôn chạy trốn với người ta, nếu cháu trở về, còn có thể có đường sống sao? May mắn anh ba thiện tâm nguyện ý cưới cháu. Cháu bị biết bao nhiêu người ở sau lưng nói xấu, đến ngay cả mẹ chồng nhà mình cũng như vậy! Những chuyện này cháu đều nhịn, nhưng bây giờ chân anh ba đau, cháu nói lấy tiền đi bệnh viện khám thử, bà cụ lại nói không có người nào đau chết cả, không trả tiền khám bệnh. Nếu anh ba có chuyện gì, cháu, cháu cũng không sống nữa…”