Chương 14: Không Được Như Ước Nguyện

Người mẹ chồng Tôn Mai thiên vị nhất chính là vợ chồng anh hai Tạ Vĩ Cường, trước kia lúc Tô Hiểu Mạn còn chưa được gả vào gia đình này thì phần lớn những việc nặng việc dơ bẩn đều là đại tẩu với tam tẩu phải làm.

Chị dâu cả Tần Tú Anh là bé gái mồ côi, không có nhà mẹ đẻ, chị dâu ba Chu Tiểu Hủy thì nhà mẹ đẻ quá nghèo, không giúp được gì cho con gái, hai cô con dâu này từ trước tới nay sống ở nhà họ Tạ đều phải cắn răng cắn cỏ mà nhẫn nhịn.

Chẳng qua, tình cảnh của chị dâu cả lại dễ chịu hơn nhiều so với chị dâu thứ ba này. Chồng tham gia quân ngũ ở bên ngoài nên mỗi tháng đều có gửi tiền về, còn có hai đứa con trai, Chu Tiểu Hủy là đứa con dâu duy nhất trong ba đứa con dâu không sinh con trai, luôn là người duy nhất không đứng thẳng lưng được ở nhà họ Tạ.

Trước đây Chu Tiểu Hủy ngóng trông nhanh chóng có được em dâu thứ năm vô cùng, cô ta hi vọng Tạ lão ngũ kết hôn hơn bất cứ ai, quả thực mong tới mòn hai con mắt mất rồi.

Tạ Minh Đồ là đứa con Tôn Mai không thích nhất, nghe nói lúc Tôn Mai sinh anh liền gặp chuyện lớn, bởi vậy rất chán ghét đứa con trai này, cảm thấy mệnh nó không tốt, khắc cha khắc mẹ.

Chu Tiểu Hủy cũng mặc kệ mẹ chồng vì sao lại không thích con trai út của mình, cô ta chỉ biết, nếu mà Tạ Minh Đồ cưới vợ thì khẳng định hai vợ chồng lão ngũ sẽ có địa vị thấp nhất nhà họ Tạ, đến lúc đó vị tam tẩu là cô ta sẽ có đối tượng để ức hϊếp, có thể đẩy hết tất cả các việc nặng và dơ bẩn cho em dâu năm này.

Chu Tiểu Hủy và chị dâu cả Trần Tú Anh có chung tính toán, ngày nào cũng ở hai bên tai mẹ chồng thúc dục bà cưới vợ cho Tạ Minh Đồ…

Ai mà biết được Tạ Minh Đồ thế mà cưới Tô Hiểu Mạn!!!

Chị dâu cả và chị dâu ba trợn tròn mắt.

Hai cô dùng mồm mép nói khô họng, thúc dục mẹ chồng nhanh chóng cưới vợ cho Tạ Minh Đồ là bởi vì nếu Tạ lão ngũ cưới vợ, dùng chính là tiền của cha mẹ chồng, đương nhiên là hai cô sẽ thúc dục, lại không nghĩ rằng bà mẹ chồng Tôn Mai với vốn kiến thức hạn hẹp lại tiếc tiền cưới vợ cho Tạ Minh Đồ, muốn tiết kiệm tiền nên cưới Tô Hiểu Mạn về.



Bà mẹ chồng Tôn Mai này còn vì thế mà vô cùng đắc ý, kiếm được đứa con dâu miễn phí, cực kỳ vui mừng.

Chị dâu cả và chị dâu ba lại thiếu chút nữa bị làm cho tức chết, việc trong nhà đều do hai bọn họ làm, tiểu ngũ cưới vợ, hai bọn họ lại không có chút lợi ích nào, quả thực phải phun một ngụm máu.

Tạ tam tẩu cũng là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu, chị dâu cả có hai đứa con trai nên cô ta không dám trêu chọc vào, nhị tẩu thì được mẹ chồng thiên vị, càng không dám chọc, chỉ dám tới trước mặt Tô Hiểu Mạn phát tiết cảm xúc.

“Do miệng cô lợi hại, chờ tới ngày cô thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ, lúc đó cô mới khóc!” Tạ tam tẩu tức muốn hộc máu, bưng chậu chén đũa dùng sức đặt xuống đất, chén đĩa trong bồn kêu loảng xoảng một tiếng.

“Cô mau rửa sạch chén bát đi!!!”

Nói xong những lời này, mặc kệ cả con gái mình, Tạ tam tẩu hùng hổ rời đi, chạy về trong nhà.

Cô ta vừa cúi đầu đi về phía trong nhà, miệng còn không quên mắng Tô Hiểu Mạn, nói cô lớn lên với cái tướng mạo hồ ly tinh, không đứng đắn, chỉ biết đi câu dẫn đàn ông, trước khi lấy chồng chỉ biết gióng trống khua chiêng theo đuổi đàn ông, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đội cho Tạ Minh Đồ một cái nón xanh.

Lúc Tạ tam tẩu bước qua bậc cửa, vợ của lão nhị đang nhàn nhã ngồi trên ghế dài cắn hạt dưa, cô ta bắt chéo hai chân, dưới chân là một đống vỏ hạt dưa.

Hứa Diễm Lan là một người phụ nữ có chút tư sắc, làn da tuy thiên về bánh mật nhưng mà dáng người đẫy đà, trên lông mày có một nốt ruồi, trước khi Tô Hiểu Mạn được gả vào nhà họ Tạ thì cô ta xem như là người đẹp nhất trong ba đứa con dâu, cũng là đứa con dâu đáng chú ý nhất, rất biết lấy lòng mẹ chồng Tôn Mai. Mẹ chồng cũng thích vì cô ta lớn lên có phúc tướng, chắc là cảm thấy Hứa Diễm Lan có thể vượng phu cho đứa con trai thứ hai mình thiên vị.