Chương 10: Nếu Để Lại Vết Sẹo Lớn, Vậy Thì Khó Coi Rồi

"Đại tẩu, lần trước mẹ đưa cho chị phiếu vải, em còn tưởng rằng là cho cháu nhỏ may quần áo đó…." Vương Ái Hoa hiện không có thai, cô dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết mình và Lý Ngọc Phượng không cách nào so sánh được, nhưng Trương Thuý Phân thì không giống, cô ta bây giờ lớn bụng đâu, Trần Chiêu Đễ cũng sẽ nhìn mặt đứa cháu mà đối xử tốt với cô ta đúng không?

Trương Thuý Phương lại không ngốc, nghĩ khích cô nói xấu Lý Ngọc Phượng? Cô cũng không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cái nhà này người người yêu thương Lý Ngọc Phượng, cô chỉ có vuốt mông ngựa nịnh bợ Lý Ngọc Phượng, mới có thể khiến Trần Chiêu Đễ yêu ai yêu cả đường đi.

"Đứa bé còn nhỏ chỉ cần sử dụng vài thước vải lẻ, chị đều đã chuẩn bị tốt, đây là vải cung tiêu xã chúng ta mới có, chị sớm đã đặt cho Ngọc Phượng vài thước rồi.”

Vương Ái Hoa thấy cô ta một giọt nước cũng không lọt, cảm thấy rất là không có ý nghĩa, bổ sung một câu: "Chính là làm ngắn tay rất đáng tiếc, nên làm tay áo dài. . ."

Cô lời còn chưa nói hết, Trương Thuý Phân thấy Trần Chiêu Đễ cùng Lý Ngọc Phượng từ nhà bếp đi ra, cười nói: "Chỉ vài thước vải như vậy, chắc là không đủ làm áo tay dài."

Vương Ái Hoa cảm thấy không thích hợp, quay đầu quả nhiên trông thấy Trần Chiêu Đễ cùng Lý Ngọc Phượng.

"Mẹ nói xấp vải làm một kiện ngắn tay, Đại tẩu, nếu là còn dư, làm cho tiểu bảo bảo cái áo khoác đi." Phần vải hai ống tay áo chắc cũng đủ để làm cho bé con cái áo khoác ngắn.

Trương Thuý Phân quả nhiên nếm được ngon ngọt của việc vuốt mông ngựa, trên mặt cười như hoa, cái cô em chồng này vóc dáng xinh đẹp, tính tình lại ngay thẳng đơn thuần, được yêu thích không phải rất bình thường? Cô cũng chưa hẳn là đang vuốt mông ngựa.

Ngồi ở trên ghế đẩu Vương Ái Hoa khóe miệng đều co rút….trong lòng lặng lẽ hờn dỗi, trách không được Trương Thuý Phân có thể đi cung tiêu xã làm nhân viên mậu dịch, cô cũng chỉ có thể ở nhà nghề nông, cô quả nhiên không âm hiểm được như cô ta!

Triệu gia trước kia tại huyện thành là mở tiệm thuốc, tổ tông nuôi dưỡng ra không ít danh y, đến thời ông nội Triệu Quốc Đống đời này không thể truyền xuống, nhưng kiến thức dược lí cơ bản vẫn biết.

Triệu Quốc Đống từ trong ruộng trở về, xối nước rồi ngồi ngay cửa nhà ăn cơm. Bà nội Triệu là người nấu cơm trong nhà, mấy ngày nay ngày mùa, cơm khoai lang cũng nhiều hơn, phía trên xếp một cây dưa leo muối, liền một cây dưa leo muối đen đen nhỏ như vậy, Triệu Quốc Đống có thể ăn hết cả một bát cơm.



Triệu Quốc Đống ăn cơm xong, đi đến sau nhà mặt trên bờ đê, nơi này có một mảnh nhỏ vườn rau tự trồng, phía trên trồng một ít trái cây rau quả. Hắn dùng muôi phân tới nước mảnh vườn, quay đầu trông thấy trên bờ sông mọc ra một lùm thực vật dạng tán ô.

Thứ này người khác có lẽ không biết, nhưng hắn khi còn bé có cùng ông nội Triệu học qua Bản thảo cương mục.

Đây là Tích tuyết thảo(rau má), lại có tên cỏ đồng tiền, có công năng cầm máu giảm đau, giảm nhiệt tẩy sẹo.

Hôm qua tối như bưng, hắn tìm cho Lý Ngọc Phượng tìm một gốc cỏ cầm máu, cô cũng không chịu dùng tới, cũng không biết vết thương của cô như thế nào rồi.

Mắt cá chân trắng non mềm như vậy, nếu để lại vết sẹo lớn, vậy thì khó coi rồi.

Triệu Quốc Đống nghĩ nghĩ, thuận tay giật xuống Tích tuyết thảo hướng đầu viện đi qua.

Bát giã thuốc trong nhà thời điểm phá tứ cựu đều bị đạp nát, bây giờ cũng chỉ còn lại một cái cối đá, ngày lễ ngày Tết dùng để giã gạo nếp làm bánh trôi. Hắn đem Tích tuyết thảo rửa sạch, bỏ vào cối đá giã nát, vắt hết nước thừa, sau đó đem thảo dược đã mài đến rất nhỏ bỏ vào trong bình sứ trắng của kem Tuyết hoa hãng Hữu Nghị.

Cái bình này vẫn là khi mẹ hắn còn sống giữ lại.

"Quốc Đống, con đang làm gì đấy?" Bà nội trông thấy Triệu Quốc Đống ở ngoài cửa bận rộn, nhịn không được mở miệng nói: "Mau vào ngủ một lát mà đi, một hồi mặt trời xuống núi, con lại phải ra ngoài bắt đầu làm việc."

"Xong rồi…..." Triệu Quốc Đống vụиɠ ŧяộʍ đem cái bình thu lại, đi vào trong phòng mình, trông thấy Triệu Gia Đống ngay dưới đất trải một chiếc chiếu rách nằm dang tay dang chân ngủ say sưa. Hắn đá em trai một cước, muốn nhắc nhở hắn lên trên giường ngủ, ai biết tên kia trở mình một cái chẳng thèm nhúc nhích.

Triệu Gia Đống dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, xuống đất làm việc dạng này, mệt mỏi một buổi sáng là không xong rồi. Hắn nhìn em hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bước qua người Triệu Gia Đống lên giường, hai tay gối lên cái ót, cảm giác một ngày mệt mỏi ập tới, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.