Chương 11: Không phải tên Trâu Khải sao?

Chương 11: Không phải tên là Trâu Khải sao?

Bàn tay nhỏ dơ dáy của Tam Nha cầm con cá hoa vàng vừa mới ra khỏi nồi, đôi mắt to như hạt nho như được phủ một lớp sương, sáng lấp lánh, vui mừng khoe cho hai chị gái xem: “Thơm!"

Đại Nha Nhị Nha cùng nhìn Thủy Lang, lại cùng cúi đầu mắng em gái: “Mợ còn chưa no kìa!"

"Ăn rồi!" Tam Nha giơ một tay lên, ngón trỏ nhỏ bé dính dầu mỡ, chỉ vào xương cá trong thùng rác: “Lúc nãy mợ ăn rồi."

"Nhưng mà em không thể ăn!" Nhị Nha giành lấy con cá hoa vàng trong tay em gái, lại xòe lòng bàn tay đưa cho Thủy Lang, cẩn thận nói: "Mợ.......Mợ......."

Thủy Lang nhìn Tam Nha mím môi, những giọt nước mắt giống như hạt nho lăn tròn xuống: “Con cá này dính nhiều bùn trên tay em rồi, ngoài em ra, ai cũng không dám ăn."

Nhị Nha lén lút nhìn cái cá chiên nhỏ mà mình chưa bao giờ được ăn, vàng giòn thơm phức, cố gắng nhịn nuốt nước bọt.

Cô bé muốn nói, cô bé dám ăn, cô bé rất muốn ăn.

Chị cả cũng dám ăn.

Mẹ cũng dám ăn.

Nhưng mà......

“Mợ, mợ không ăn sao?”

"Mợ không ăn, cháu ăn đi." Châu Quang Hách lại gắp một con đưa cho Tam Nha: “Đừng khóc nữa, lấy xà phòng rửa tay rồi tới ăn."

Nhị Nha không dám tin, mừng rỡ như được ban phước nhìn con cá chiên nhỏ trong tay, ngẩng đầu nhìn Thủy Lang, thấy cô quay đầu nhìn chậu đậu mầm, lập tức hiểu ý, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, chạy như bay về phía sau nhà, đưa cá cho mẹ ăn.

Thủy Lang liếc mắt nhìn động tĩnh bên kia, quay đầu nhìn thấy Đại Nha dựa vào tường, gầy đến nỗi trên mặt nhô xương: “Ai cũng có phần, cháu tới lấy một con đi."

Đại Nha lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được giống như Nhị Nha vừa rồi, sau đó ngay lập tức lắc đầu: “Cháu......Cháu không đói....."

“Cẩm lấy.” Châu Quang Hách gắp cá đưa cho Đại Nha: “Mợ nhỏ và mợ lớn không giống nhau.”

Ánh mắt Đại Nha vẫn dừng lại ở trên mặt Thủy Lang, sau khi tinh tế quan sát, nhận ra thật sự không có một chút không tình nguyện nào, hay “Âm mưu quỷ kế"chờ cô bé ăn xong thì muốn bới móc. Trong lòng mới thầm nghĩ mợ nhỏ thật sự không giống, lo sợ tiếp nhận cá chiên mà cậu nhỏ đưa tới.

Cá chiên vàng óng ánh giòn tan, hơi bốc hơi nóng, mùi thơm từng đợt chui vào trong mũi.

Đại Nha đã lớn nhưng chưa từng ăn cá như vậy.

Vừa rồi đã bị mùi thơm hấp dẫn, không khống chế được đi tới, nhìn thấy trên người cá nhỏ còn có một lớp trứng gà và bột mì.

Ở nông thôn, chưa trước đến nay bọn họ chưa từng ăn trứng gà bột mì, đi vào trong thành phố ở nhà bà ngoại mới nếm qua một lần, mùi vị ngon đến mức cô bé nằm mơ cũng nghĩ đến.

Vừa rồi nhìn thấy con cá sống, đáy lòng thậm chí trào dâng, xúc động muốn ăn cá sống đang áo qua lớp trứng gà bột mì.

Mặc dù là đồ ăn cậu nhỏ mua, mặc dù biết cậu nhỏ đối tốt với bọn họ, thế nhưng hôm nay rốt cuộc có thể ăn cơm hay không, trong lòng Đại Nha vẫn không rõ ràng lắm.

Tuyệt đối không ngờ, cô bé chẳng những ăn được, còn ăn món ăn mà trước đây chưa từng ăn.

Đại Nha nghĩ tới những đứa nhỏ được yêu chiều nhất trong thôn mới có thể lấy bánh cao lương còn chưa ra nồi trước khi ăn cơm, nhất thời hốc mắt nóng lên, trong lòng tràn ngập cảm động, len lén nhìn thoáng qua mợ nhỏ.

Mợ nhỏ và mợ lớn thật sự không giống nhau.

Cũng khác với mợ của mẹ mình.

Rắc rắc~

Thịt cá bốc hơi nóng, cắn một miếng vừa thơm vừa giòn, Đại Nha trợn tròn hai mắt không chớp lấy một cái, gần như ngây người, ngậm miệng khóa mùi vị lại, sợ vừa mở miệng mùi vị sẽ không còn. Chờ đến khi nóng không chịu nổi nữa, mới theo bản năng há miệng ra, khí trắng từ môi chạy ra ngoài, xông vào lỗ mũi, rót đầy hốc mắt, làm hai hàng nước mắt chảy ra. Cô bé lập tức cúi đầu, nâng tay áo lên lau đi, không muốn để cho người trong nhà nhìn thấy mình không có tiền đồ như vậy.

Nhưng món cá hoa vàng chiên giòn này ngon quá, chẳng trách mợ nhỏ còn muốn ăn cả xương.

Cô bé chưa bao giờ biết rằng trên đời còn có món ngon như thế này.

Mẹ trước đây thường nhắc đến hai chữ hạnh phúc, nhưng Đại Nha luôn không biết đó là cảm giác như thế nào.

Lúc này, cô bé đã biết rồi.

Một đĩa cá hoa vàng giòn tan, một đĩa cá hố chiên thơm ngon, một đĩa đậu mầm xào, mỗi người còn có một bát canh trứng, cùng với cơm trắng ở trong cái bát óng ánh trong suốt.

Ba cô gái đều nghĩ trong lòng, họ còn có thể được sống như này sao?

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP]