Chương 25: Đêm mùa xuân, tiếng kêu phát dục của con mèo trong ngõ hẻm

Chương 25: Đêm mùa xuân, tiếng kêu phát dục của con mèo trong ngõ hẻm

Châu Mẫn từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ cảm nhận được nỗi đau như vậy, da gà nổi hết lên, lỗ chân lông như bị kim châm, lập tức hét lên.

"Đau quá————!!!"

Tiếng thét thảm thiết từ tận đáy lòng, hoàn toàn khác với tiếng kêu giả vờ vừa rồi, khiến Kim Xảo Chi cảm thấy cả trái tim mình như bị Thủy Lang kéo theo, vội vàng xông lên muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bị Thủy Lang né tránh, xách "Quả Bóng" quay một vòng.

Châu Mẫn càng kêu gào thảm thiết, nước mắt nước mũi theo vòng quay của Thủy Lang, từ trên không chảy xuống dưới đất.

"Cô dám đánh một đứa trẻ! Cô có còn phẩm chất nữa hay không!" Kim Xảo Chi đau nhói đến mức hai mắt đỏ ngầu, xông lên muốn kéo tóc Thủy Lang, nhưng lại bị Châu Quang Hách ngăn lại, tức giận: "Em trai! Em không thấy cô ta đối xử với Tiểu Mẫn như thế nào sao!"

"Buông tay! Cô buông tay ra cho tôi!" Châu Phục Hưng cũng đau lòng quá, đi lên muốn nắm lấy Thủy Lang , nhưng ngay giây sau, nhìn thấy Thủy Lang trực tiếp nắm tóc xách con gái lên cao hơn, khuôn mặt con gái bị kéo đến biến dạng thì vội vàng dừng bước.

Anh ta đã nhìn ra, họ càng đi lên bảo vệ, cô em dâu này lại càng ra tay tàn nhẫn: “Cô là một người lớn! Sao có thể đối xử với trẻ con như vậy!"

Châu Hủy và ba cô bé đều sợ hãi, không phản ứng lại được.

Châu Linh cũng sợ hãi, đứng bên cạnh, chưa bao giờ thấy ai đối xử với em gái mình như vậy.

Cả căn phòng vang lên tiếng thét thê thảm của Châu Mẫn, nó giãy giụa muốn trốn thoát, nhưng phát hiện càng giãy giụa càng đau thì tứ chi cũng dần dần trở nên ngoan ngoãn.

Thủy Lang buông tay, ném người sang một bên.

Kim Xảo Chi vội vàng chạy đến ôm lấy con gái đang khóc lóc thảm thiết, đau lòng kiểm tra đầu của con gái, phát hiện da đầu sưng đỏ, tóc bị gãy vài sợi thì mất đi lý trí mà mắng chửi: "Cô là kẻ ở đâu tới đây vậy! Chẳng có một chút phẩm chất! Tôi sống đến tận bây giờ, chưa từng thấy ai đối xử với trẻ con như vậy, cái thứ mất hết phẩm chất!"

"Đúng, tôi chính là người sẽ đối xử với trẻ con như vậy." Thủy Lang chỉ vào Châu Mẫn: “Tôi nhắc lại lần nữa, sau này ở tầng trên, động tĩnh dù có nhỏ đến đâu mà quấy rầy đến tôi, tôi cũng sẽ cắt lưỡi cô, để cả đời cô không thể phát ra tiếng nào."

Nói xong, Thủy Lang dùng chân đạp vỡ con búp bê trên đất.

Con búp bê này có thể kêu khi bóp, đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai và đáng sợ.

Châu Mẫn sợ đến mức khóc đến nghẹt thở, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn Thủy Lang, miệng mím chặt, không dám phát ra tiếng nào.

Những người lớn khác dọa nó thì nó không sợ, biết người lớn sẽ không thật sự đối xử với nó như vậy.

Nhưng cô dâu mới này, cô dám ra tay, cô thực sự dám ra tay.

Hơn nữa, một khi cô ta ra tay, bố mẹ nó cũng không thể ngăn cản được.

Nó sợ quá.

Hức...

Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn Thủy Lang như muốn xé xác, nhưng cuối cùng lại cắn răng không làm gì, ôm con gái yêu quý lên lầu.

Náo loạn một trận như vậy, Thủy Lang đã hoàn toàn tỉnh táo lại, sau khi phòng khách trở lại yên tĩnh, cả nhà bắt đầu ăn sáng.

Bát cháo trắng, bánh quẩy, trứng luộc và dưa muối.

Thủy Lang uống một bát cháo trắng, lại múc thêm một bát, cho quẩy vào cháo trắng rồi ăn, hết miếng này đến miếng khác, không hề bị ảnh hưởng đến khẩu vị.

Châu Hủy do dự nói: "Thủy Lang, thật xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Thủy Lang nhìn chị cả, lại nhìn ba cô bé đang chen chúc bên cạnh: “Bát cơm của mấy đứa vẫn chưa ăn hết, đã no rồi à?"

Ba cô bé lắc đầu cùng lúc.

Mặt Tam Nha vẫn còn vương nước mắt, nhỏ giọng nói: "Mợ nhỏ ơi, cháu sợ."

"Sợ cái gì?" Thủy Lang uống hết bát cháo trắng, nhận lấy quả trứng luộc đã được Châu Quang Hách bóc vỏ, cắn một nửa, sung sướиɠ nhắm mắt lại.

Trứng gà thật ngon.

"Cháu sợ chị ấy." Tam Nha chỉ vào phòng trên lầu.

"Sợ nó làm gì?" Thủy Lang cắn một nửa quả trứng luộc, thoải mái nhắm mắt lại.

Châu Hủy cúi đầu: “Em mới kết hôn được hai ngày mà đã cãi nhau với anh chị như vậy, sau này sợ là không dễ sống chung."

Thủy Lang nhai trứng gà: “Cãi nhau trước khi cưới một ngày thì có đỡ hơn sao?”

Châu Hủy sửng sốt, nhìn thấy mặt Thủy Lang không có một chút lo lắng, phát hiện cô thực sự không quan tâm: “Không đỡ hơn, nhưng không giống nhau. Tiểu Mẫn là con cưng của hai vợ chồng họ, ở nhà ngoại cũng rất được cưng chiều, chị sợ họ sẽ tìm đến em."

"Không đâu."

Giọng nói tự tin của Thủy Lang khiến Châu Quang Hách cũng không khỏi nghi ngờ: “Tại sao?"

Toàn bộ ánh mắt trên bàn đều chớp chớp nhìn Thủy Lang , nhìn cô ăn hết quả trứng gà, cuối cùng mới định nói gì đó, không tự chủ được lại dịch về phía cô.

"Mọi người từ từ ăn, em ăn xong rồi."

Châu Quang Hách: "..."

Châu Hủy và ba cô bé không nói nên lời, nhìn Thủy Lang ngáp ngắn ngáp dài rồi đi vào phòng, thật sự không giải thích một lời nào.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]