Chương 27: Đừng nói cậu không nhận ra tôi là ai nhé?

Chương 27: Đừng nói cậu không nhận ra tôi là ai nhé?

Thủy Lang cau mày, trong mơ cô đang thi đấu leo núi, lúc này đang trong lúc hưng phấn muốn giành chiến thắng.

Châu Quang Hách nhanh chóng cảm nhận được mùi hương không còn thoang thoảng mà đã tràn ngập khắp mũi, cơ thể mềm mại ấm áp của cô đang bò vào chăn của anh, chưa kịp phản ứng, một bàn chân đã đặt lên đùi anh, các ngón chân tròn trịa ôm chặt lấy hông anh, bàn chân còn lại cũng đang cố gắng trèo lên.

"Đừng động."

Bàn chân nhỏ không nghe lời, tiếp tục di chuyển vào trong.

Bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy mắt cá chân thon thả của cô, kịp thời ngăn lại.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô nhảy ra khỏi cửa sổ tàu hỏa, chiếc quần đen mỏng bị gió thổi bay, lộ ra mắt cá chân trắng nõn yếu ớt. Lúc này trong bóng tối, anh cảm nhận được sự tương phản giữa đen và trắng, không chỉ lóa mắt mà còn lay động lòng người.

Quá trình leo núi bị người khác ngăn cản, người có ý chí chiến thắng như cô nào có chịu dừng lại.

Cô cố gắng hết sức để nằm ngang trên giường, cô gái nhỏ gầy gò này, so với tưởng tượng của Châu Quang Hách còn có sức lực hơn, anh nhận ra đó là sự kiên cường từ trong xương cốt của cô, thở dài một tiếng, bế cô lên đè ở trên bụng, ôm chặt lấy lưng cô.

Cô gái nhỏ nhanh chóng ngoan ngoãn lại, giống như một con gấu túi nằm trên người anh, lần này hơi thở đều đặn không còn gấp gáp nữa, ngược lại mặt chôn trong cổ anh lại liên tục rúc vào. Giống như tối qua cô ôm lấy chăn, cứ hai giây lại phải dùng mặt cọ cọ vào cổ anh một cái.

Tay Châu Quang Hách ướt đẫm mồ hôi, ôm lấy lưng cô lại không dám dùng sức, đành chịu đựng sự tra tấn này.

Cuối cùng không chịu được nữa, cũng không thèm nghiêng đầu sang một bên để tránh né, bàn tay đang ẩn nhẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô gái nhỏ.

Muốn nhanh chóng ru cô ngủ thϊếp đi.

Đột nhiên, mặt ngoài của lòng bàn tay to lớn nổi gân xanh, các khớp xương ngón tay nhô ra, móng tay trắng bệch.

Châu Quang Hách mở to mắt, hơi thở ngừng lại, trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại.

Anh không ngờ, còn có sự tiếp xúc khiến anh biến hóa mãnh liệt hơn so với việc cô áp sát và ôm lấy anh.

Khoảnh khắc đó nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, nhưng lại giống như bị sét đánh.

Anh không thể phân biệt được đó là sự trừng phạt hay là phần thưởng.

Mấy giây, mấy chục giây, mấy trăm giây, ý thức hoàn toàn mất đi, thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần. Thân nhiệt dần dần tăng cao, anh cảm nhận được dòng máu bùng cháy vượt quá nhiệt độ nhưng vẫn còn tiếp tục tăng cao, đã sắp bùng nổ.

"Rào ——"

Đêm khuya thanh vắng, Đại Nha nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, thầm nghĩ, là cậu nhỏ hay mợ nhỏ mà đun nước nóng nhanh vậy?

Trong vòng vài phút, tiếng nước chảy này dường như đã có bảy tám lần.

-

"Đồng chí Châu Quang Hách, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!"

"Cục trưởng Ngụy, cục trưởng Ngụy."

Ngụy Triệu Quang, vị cục trưởng cục công an ở khu vực Đường Phục Mậu nắm chặt tay Châu Quang Hách một cách thân thiết: "Mười năm qua, chiến tích ở biên giới liên tục được báo về thành phố. Trong những năm đầu tiên khi công an mới được phục hồi, tôi đã nghĩ, nếu như một ngày nào đó bộ phận công an của chúng tôi có được tài năng như cậu thì an ninh của Thượng Hải sẽ không còn phải lo lắng nữa. Không ngờ, có một ngày tôi lại thực hiện được ước mơ của mình."

Châu Quang Hách: "Thắng lợi ở Bắc Cương là công lao của các chiến hữu ở Bắc Cương."

"Đừng khiêm tốn thế!" Ngụy Triệu Quang vẫn không buông tay Châu Quang Hách: "Tới giờ, đoàn bộ của cậu vẫn còn khó chịu với tôi, chỉ vì bên tôi đã tranh thủ mà sắp xếp công việc cho cậu. Một nhân tài hàng đầu như cậu, có cả kỹ năng trinh sát và kỹ năng chiến đấu, chuyển ngành thì chẳng khác nào lấy đi thịt của họ. Nếu không phải cậu kiên định, chúng tôi cũng chẳng có hy vọng nào."

Nhắc đến đoàn bộ, Châu Quang Hách khẽ rũ hàng mi dài xuống. Bất kỳ người lính nào, cả đời này điều không muốn làm nhất chính là rời bỏ quân đội. Nhưng sau khi tai anh bị thương, anh không còn đủ khả năng chiến đấu ở tuyến đầu trong cái lạnh ở Bắc Cương nữa, cũng không thể đảm nhiệm chức vụ chỉ huy.

"Đồng chí Châu Quang Hách gia nhập bộ phận công an của chúng ta, cũng đang vì đất nước, vì nhân dân mà phát huy ánh sáng."

Phó cục trưởng Liễu ở bên cạnh lên tiếng ngăn cục trưởng Ngụy đang phấn khích vì có được nhân tài mà không ngừng nói, cục trưởng Ngụy vỗ vai Châu Quang Hách, để anh ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng.

"Cậu ở biên giới xa xôi, nhưng chắc hẳn cũng biết những thay đổi của đất nước. Tôi sẽ không nói những lời vô nghĩa nữa. Theo kết luận của một số cuộc họp trong năm nay, một số ràng buộc sẽ sớm được giải phóng hoàn toàn, thậm chí có khả năng sẽ có sự thay đổi thời đại thực sự."

Châu Quang Hách nghiêm mặt, ngồi thẳng người lắng nghe.

"Từ xưa đến nay, thời đại thay đổi, ắt hẳn sẽ gây ra những biến động phi thường. Hiện tại chính sách vừa có sự nới lỏng, các vụ án đã tăng gần mười lần so với năm ngoái. Theo tình hình hiện tại, về sau chỉ sẽ ngày càng tăng lên. Hôm nay, cậu tạm thời thay thế chức vụ đội trưởng an ninh của đồn cảnh sát đường Phục Mậu, phải nhanh chóng làm quen với các đường phố nhà máy trong khu vực, đặc biệt chú trọng đến khu chợ cũ và khu chợ đen ở khu vực chùa cũ, kiên quyết trấn áp những kẻ bất hợp pháp phá hoại việc thống nhất mua bán, nhất định phải bảo vệ tốt an ninh trật tự, đảm bảo ổn định cục diện lớn của Thượng Hải."

Cục trưởng Ngụy thở dài một tiếng: "Muốn nhìn thấy bình minh thì phải đi qua đêm tối sâu thẳm, nhưng con đường đi đêm không dễ đi, cậu..."

Châu Quang Hách đứng dậy, giơ tay phải lên chào, nói một cách nghiêm nghị: "Lùi bước trước khó khăn, là điều không thể."

Cục trưởng Ngụy mỉm cười tán thưởng.

Phó cục trưởng Liễu hòa vào bầu không khí: "Đồng chí Châu Quang Hách, cục đã sắp xếp để cậu tạm thời thay thế đội trưởng đội an ninh là muốn cậu nhập chức một cách khiêm tốn, trước tiên để các đồng chí thừa nhận năng lực của cậu, tránh cho cậu gặp phải những rắc rối không cần thiết. Cậu là bình điều, đãi ngộ đều giống như khi cậu ở quân khu, cậu là nhân tài hiếm có của bộ phận công an, cũng là nhân tài có triển vọng nhất trong tương lai."

Châu Quang Hách lại chào phó cục trưởng, không nói gì.

Nhưng trong lòng đã nắm chắc.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]