Chương 7: Cậu thấy cô gái này rất hiền lành

Chương 7: Cậu thấy cô gái này rất hiền lành

Sắc mặt Châu Phục Hưng tái mét, Kim Xảo Chi nói: "Cô có chịu cưới hay không…”

"Trời ơi, sao người làm anh làm chị như mấy đứa lại như vậy." Bà mợ bóp eo chỉ trỏ: "Không phải mợ là trưởng bối nên nói mấy đứa đâu, Quang Hách nuôi Tiểu Hủy, về sau còn ai chịu gả con gái cho nó và có ai cam tâm tình nguyện gả cho nó chứ. Bây giờ khó khăn lắm mới có cô gái tốt chịu cưới nó, người làm anh chị như hai đứa sao lại còn kéo chân nó vậy!"

“Đúng vậy, đi đâu tìm được cô gái tốt thế này?”

"Phòng lớn ở lầu hai hướng nam nhường cho mọi người ở, thế này còn không tốt sao?”

“Bốn gian phòng, trước khi Phục Hưng chưa kết hôn, vốn có một gian phòng là của cha mẹ, Phục Hưng Quang Hách một gian phòng, Tiểu Hủy một gian phòng, còn có bà nội của Phục Hưng một gian phòng, bây giờ nên chia ra hai gian cho Quang Hách và Tiểu Hủy.”

“Phục Hưng, cháu cũng không thể ích kỷ không chia, không ai làm anh cả như cháu cả.”

“… Không có nói là không chia.” Châu Phục Hưng cắn răng nói: " Nhưng cháu không thể trơ mắt nhìn em trai bị liên lụy được.”

“Anh cũng không cần lo lắng.” Thủy Lang xua tay: “Hai gian phòng hướng nam ở lầu dưới đều có sân vườn phải không?”

“Đúng vậy.” Châu Quang Hách gật đầu, ánh mắt nhìn Thủy Lang thân cận hơn trước rất nhiều: “Gian phòng hẻm Ngô Đồng, nhà vệ sinh và than có đầy đủ. Nhà vệ sinh không dùng chung, ga thì dùng chung, hai gian phòng hướng nam ở lầu dưới có sân vườn, phòng bếp phía sau thì có bốn, năm hộ của ba cả ba lầu cùng dùng chung. Tòa nhà này của chúng ta, tính ra chỉ có hai hộ gia đình, lầu một lầu hai là một hộ, lầu ba là của bà Lư. Bởi vì nhân khẩu rõ ràng, cho nên lúc cha mẹ tôi còn sống đã thương lượng với nhà bà Lư, phòng bếp lầu dưới thì để chúng ta dùng, sân thượng để phơi đồ thì cho nhà bà Lư dùng. Cho nên trước mắt, chuyện vệ sinh và than không có dùng chung mà phần ai nấy dùng.”

"Chậc chậc chậc." Bà mợ lại lên tiếng: “Toàn bộ ngõ nhỏ không có ai sống tốt như nhà anh cả cháu, đã thoải mái nhiều năm rồi, nếu như sinh ra ý nghĩ ích kỷ, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho hai người bọn nó!"

"Nhà người khác bốn người ở chung một phòng, thậm chí có nhà năm sáu người ở chung một phòng. Nhà hai đứa có hai cô con gái, mà mỗi đứa lại ở một phòng.” Ông cậu phụ họa: "Đi đâu tìm được cuộc sống tốt như thế này.”

Kim Xảo Chi xụ mặt, nếu không có điều kiện như vậy, năm đó cô con gái của một ủy viên quận, dựa vào đâu mà lại lấy con nhà họ Châu chứ. Cô ta nói không nên lời, ra hiệu cho chồng.

Châu Phục Hưng thấy phía em trai đã hoàn toàn không có hy vọng nào, liền quay sang nhìn Châu Hủy: "Chị cả, em trai đối xử có tình có nghĩa với mọi người, chẳng lẽ chị thật sự muốn em trai chia nhà rồi nuôi thêm chị sao?”

Áp lực đè lên vai Châu Hủy, Châu Hủy vội vàng lắc đầu: "Không, chị cũng không đồng ý, chị, mai chị đi.”

Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, giọng nói của Thủy Lang lại khiến trái tim họ nhói lên:

"Có phải công việc cũng phải nhường không?"

"Công việc của tôi?" Kim Xảo Chi hét lên một cách vô thức, sau khi hét xong mới cảm thấy mình đang chột dạ, giấu đầu lòi đuôi. Ngay lập tức cũng không lùi bước, dứt khoát nói rõ: "Lúc đó tôi đi làm thay cho mẹ, không phải tôi chiếm đoạt của ai. Chính sách là như vậy, tôi không thay thế, cũng không thể rơi vào tay chị cả hay em trai. Cho nên, không có chuyện nhường ở đây!"

"Ồ." Thủy Lang gật đầu, nhìn về phía Châu Quang Hách: "Tiền thì phải đưa ra chứ nhỉ?"

Châu Quang Hách "ừ" một tiếng: "Lúc nãy chị dâu đã nói rồi, tiền cha mẹ để lại, họ để dành tiền cho tôi kết hôn."

Trái tim Kim Xảo Chi muốn nổ tung, những lời nói trước đây, không một câu nào không như boomerang đâm thẳng vào trái tim cô ta. Môi cắn đến chảy máu, nhưng chỉ có thể nuốt máu xuống, Những lời đó đã nói ra trước mặt bao người, dù không thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận trước mặt bao người.

Châu Phục Hưng thở hổn hển, không khách sáo nói: "Em trai, em tìm được người kiểu gì vậy, chỉ nhắm vào nhà cửa và tiền bạc thôi!"

"Không phải vì nhà cửa và tiền bạc thì ai sẽ gả con gái cho anh ấy chứ?" Thủy Lang nói với vẻ đương nhiên.

"Cô!" Kim Xảo Chi suýt chút nữa không thở được, lúc này chỉ muốn tự tát mình một cái!

"Anh trai chị dâu, em chắc chắn sẽ chăm sóc chị cả, em cũng chắc chắn phải kết hôn. Chúng em sẽ chọn hai phòng ở lầu dưới có sân vườn. Phòng hướng nam ở tầng hai cũng có nhà vệ sinh, nên nhà vệ sinh tầng dưới sẽ để bọn em dùng. Nhà bếp phía sau thì chúng ta sẽ dùng chung, sân trong đều đi kèm với phòng ở lầu dưới, trên giấy chứng nhận là như vậy."

Châu Quang Hách nói không ngừng nghỉ, đã sắp xếp xong nhà cửa, không chờ hai người phản đối, tiếp tục nói: "Lúc mẹ mất, đã để lại hai nghìn ba trăm đồng. Chị cả đi không có về, nên anh cũng chưa gửi trả lại họ. Em ở trong quân đội, lúc đó cũng không mang theo, tiền đều do anh trai quản lý. Số tiền này phải chia làm ba phần, anh trai một phần, chị cả một phần, em một phần, mỗi người chúng ta lấy bảy trăm sáu mươi sáu."

Mọi người xung quanh đều hít một hơi lạnh, đã sớm biết ông bà họ Châu có cấp bậc cao, chức danh cao, nhưng không ngờ cách đây mười năm lại có thể để lại số tiền khổng lồ hai nghìn tệ!

Bây giờ ở hẻm Ngô Đồng, có lẽ cũng không tìm được mấy nhà có thể có khoản tiền tiết kiệm hai nghìn tệ.

Kim Xảo Chi hít một hơi lạnh không khác gì đám đông xung quanh, lúc cô ta được gả vào đây, chưa từng nói đến chuyện số tiền này còn phải chia cho hai người khác.

Sau khi kết hôn, họ đều ăn ngon mặc đẹp, sau khi có con, chi tiêu của gia đình bốn người càng tăng gấp bội, ngay cả khi nhận lương cao hơn một chút so với người dân, họ cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Một lúc lấy ra một nghìn năm trăm tệ, chẳng khác nào lấy hết tiền tiết kiệm của hai người họ!

Châu Phục Hưng tái mặt: “Nào có nhiều tiền như vậy!"

"Anh trai, lúc đó mẹ đã viết thư cho em rồi." Châu Quang Hách lạnh lùng nói: "Là trưởng ban Dư của Tổng cục Bưu điện thay mặt chấp bút, hiện nay trưởng ban Dư là sở trưởng của Ngân hàng tiết kiệm mà hai người làm việc. Nếu anh không thừa nhận thì có thể mời bà ấy đến."

Trưởng ban Dư? Đó chẳng phải là cấp trên trực tiếp của anh ta sao?

Gương mặt Châu Phục Hưng trở nên trắng bệch như tường vừa mới quét, không dám lên tiếng.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]