Chương 18: Khu Nhà Thanh Niên Trí Thức

Đội trưởng vô cùng cảnh giác, hỏi mấy lần, xác nhận cô gái này không có ý xấu mới vỗ chân cái đét.

"Sao cô không nói sớm? Tiểu Cố vừa mới đi chính là cháu trai của ông ấy, cô cứ tới khu nhà thanh niên trí thức thu xếp chỗ ăn ở trước, xong xuôi thì tự đi hỏi người tìm đường ấy."

"Cảm ơn đội trưởng ạ."

Phó Thính Âm sải bước đuổi theo Lâm Mỹ Khê:

"Ông nội Cố Xuyên Bách cứu ba cô, cô cố ý xin điều xuống nơi này là định làm gì?"

"Tôi định làm gì có xung đột lợi ích với cô sao? Cô hỏi cho rõ như vậy để làm gì?" Lâm Mỹ Khê hỏi vặn lại.

Phó Thính Âm bèn nói rõ ý đồ:

"Chị tôi từng nói, Cố Xuyên Bách là kẻ cứng đầu ngu ngốc, không dễ đối phó. Lần này tôi tới chính là để hóa giải ân oán giữa hai nhà, cô đừng có ngáng chân đấy."

...

Lớp thanh niên trí thức trước, kẻ thì về thành phố, người thì ở lại thôn cưới vợ sinh con, đều đã rời khỏi khu nhà thanh niên trí thức này hết.

Khu nhà này có ba gian mái ngói, nam thanh niên trí thức ở một gian, nữ thanh niên trí thức ở một gian khác.

Gian còn lại là bếp và chứa củi.

Hứa Việt Chu xoa bả vai: "Nam thanh niên trí thức chỉ có một mình tôi, tối nằm ngủ thì sợ lắm."

Đội trưởng đội sản xuất buồn cười:



"Làm sao? Cậu sợ đám con gái trong thôn nửa đêm chạy tới phòng cậu à? Thôi, con gái thôn bọn tôi còn lâu mới như vậy."

Hứa Việt Chu vội nói không phải: "Tôi chỉ cảm thấy ngủ một mình buổi tối hơi đáng sợ thôi."

Đội trưởng tức giận:

"Đàn ông con trai mà còn sợ ma, đừng làm kiêu nữa, nhanh chóng dọn dẹp, buổi chiều chưa giao việc cho các cô cậu đâu, tám giờ sáng mai sẽ làm việc đúng giờ."

Phòng ở khu nhà thanh niên trí thức là phòng tám người ở, để tiết kiệm không gian, người ta gắn một loạt giường vào tường, bên dưới để trống để chậu các kiểu.

Góc bên phải là một hàng tủ, tổng cộng tám cái, giờ bốn nữ thanh niên trí thức bọn họ vào ở thì cũng khá rộng rãi.

Lâm Mỹ Khê cảm thấy tốt hơn ký túc xá trường học rất nhiều, ở nông thôn mà dựng được nhà như vậy coi như không tệ rồi.

Cô bèn nói: "Các cô chọn giường trước đi."

Ngu Tâm Nhụy rất không hài lòng hơi này, bắt đầu phàn nàn: "Không ngờ xuống nông thôn còn phải ở chung."

Đương nhiên xuống nông thôn là phải ở chung rồi, chẳng lẽ còn muốn ở phòng riêng?

Lâm Mỹ Khê đặt hành lý xuống chỗ gần cửa: "Cô không chọn thì tôi chọn trước."

Ngu Tâm Nhụy vội vàng dùng hành lý của mình gạt Lâm Mỹ Khê ra: "Là cô nói cho bọn tôi chọn trước, tôi muốn ngủ ở đây."

"Được rồi, cô đã ngứa mắt tôi thì tôi cách xa cô một chút vậy."