Chương 12: Mẹ nuôi con

Mẹ Lâm biết cô không ngại nguy hiểm mà xuống sông bắt cá, trong lòng thật cảm động, nhưng vẫn rất lo lắng cho cô, sợ cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Nhị Nữu, đừng đi bắt cá nữa, dù khó khăn đến đâu cũng đừng hy sinh an toàn của bản thân. Nếu nhà họ Hứa đối với con không tốt, con…… con quay về nhà, mẹ nuôi con.”

Mẹ Lâm nói rồi quay người đi, xoa xoa nước mắt, bà ấy cảm thấy rất có lỗi với con gái mình.

Lâm Vãn Vãn không sợ, chút nước này không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng cô hiểu, đây là mẹ đang lo cho cô.

“Vâng, mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết bảo vệ tốt bản thân mà.”

Lâm Vãn Vãn tính toán chỗ cá này có thể ăn mấy ngày, cũng không cần mỗi ngày xuống sông bắt cá, hiện tại vì thiếu lương thực, cá cũng không to, nói chi đến nuôi.

“Nhớ thì tốt, nhớ thì tốt, chạy nhanh về đi, trên đường chú ý một chút, đừng để người khác thấy.”

Mẹ Lâm nghe những lời này của Lâm Vãn Vãn, cũng không giữ cô ở lại lâu nữa, sợ cô trở về quá muộn, trên đường đi sẽ không an toàn.

“Mẹ, con đi đây, mẹ nhớ đừng cho ai nhé.”

Lâm Vãn Vãn vẫy vẫy tay, chạy vội rời đi.

Giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng bụng cô cũng đang đói, nhưng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù vất vả cô cũng cảm thấy rất đáng giá.

Dọc đường đi Lâm Vãn Vãn nhìn thấy một đám người đang ngồi xổm đau khổ tìm kiếm rau dại, cho nên cô bước chân nhanh hơn về nhà.

Ngay lúc này, cô mới thật sự nhận thức được tình hình ở đây, Hứa Luật Thanh nói rất đúng, nếu tình huống không giảm bớt, việc người ăn người, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lâm Vãn Vãn nghĩ thầm, không thể để cho chuyện như vậy xảy ra được, nếu không cả gia đình cô cũng khó mà an toàn.

Huống chi cô còn nhớ thương cha mẹ, cho dù bản lĩnh lớn đến đâu, cô cũng khó có thể bảo vệ tốt cả hai gia đình.

Về đến nhà, trời đã tối, nhưng Hứa Đại Hải và Lý Tú Chi cũng vẫn chưa trở về.

Bởi vì trong nhà đã có người thay họ chăm sóc con trai, cho nên bọn họ định lấy thêm nhiều nước, đào thêm nhiều rau dại, cho dù ăn không đủ no, nhưng vẫn có thể duy trì được mấy ngày.

Lâm Vãn Vãn sợ Hứa Luật Thanh lo lắng, vào cửa lập tức nói với anh.

“Hứa Luật Thanh, tôi về rồi đây.”

Dù chỉ mới quen biết nhưng còn chưa đến một ngày, cô đã gọi tên anh rất thuận miệng.

“Trở về là tốt, trên đường đi có chuyện gì xảy ra không?”

Trong lòng Hứa Luật Thanh lo lắng cho cô, cũng vì cô mang theo hai con cá ra ngoài, mặc dù cá không lớn, nhưng lúc này lại là một vật rất hiếm.

“Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi che kín người, trên đường không ai nhận ra, cũng không bị người khác phát hiện.”

Lâm Vãn Vãn nhanh chóng đi khỏi, dọc đường đi ai cũng đều bận rộn đào rau dại, hoàn toàn không ai để ý tới cô.

“Anh có đói bụng không, tôi mang cá đi làm, chờ cha mẹ trở về, chúng ta sẽ ăn cơm.”

Hiện tại thân thể Lâm Vãn Vãn có chút suy yếu, giữa trưa ăn chỉ ăn được nửa cái bánh bột ngô, cô cảm giác được dị năng khôi phục được chút ít, lập tức muốn ăn thêm cá để bồi bổ thân mình, có lẽ làm vậy thì dị năng sẽ nhanh chóng khôi phục.

Chờ khi khôi phục lại dị năng, tiến vào không gian, cô sẽ trồng chút lương thực ở trong không gian, sẽ không để cả nhà phải đói bụng.

“Đừng nóng vội, chờ đến tối rồi lặng lẽ làm.”

Hứa Luật Thanh lắc đầu, nếu hiện tại làm, chỉ sợ mùi thơm của cá sẽ bay ra ngoài, làm cho mọi người xung quanh chú ý, nói không chừng nửa đêm sẽ có người leo tường tới trộm nhà bọn họ.

Ở vùng khỉ ho cò gáy này, hiện tại bọn họ vì miếng cơm, chuyện gì cũng đều dám làm.

“Được, vậy chờ thêm một chút.”

Lâm Vãn Vãn gật đầu, cô biết lòng người hiểm ác, vẫn nên cẩn thận một chút, là do cô vui đến mức quên mất tình hình.

Lâm Vãn Vãn thu dọn băng ghế, vào phòng Hứa Luật Thanh.

Cô ở mạt thế, chưa bao giờ có được khoảng thời gian an bình như vậy.