Chương 35: Ta thấy anh đúng là thiếu đánh

“Này cô gái nhỏ, tuổi không lớn, nhưng khẩu khí lại không nhỏ nha.”

Nghe được lời cô nói, Vương Gia Tường cười khinh, gã không tin cô gái gầy yếu trước mặt này, lại có khả năng chống lại mình.

"Tôi có năng lực chống lại anh, không tin thì anh cứ thử xem, rồi sẽ biết.”

Hai tay Lâm Vãn Vãn siết chặt cái giỏ, giống như thật sự sợ hãi.

"Tôi nghĩ cô đừng nên mạnh miệng, ngoan ngoãn đưa đồ cho tôi, có thể tôi sẽ để cô về nhà.”

Vương Gia Tường Không cho rằng chỗ cá này là do cô bắt được, bởi gã nghĩ, nha đầu này mà xuống sông, chỉ sợ chưa kịp bắt cá đã bị dòng nước cuốn trôi đi rồi.

“Hứa Luật Thanh tàn phế mà lại vẫn có chút bản lĩnh, lúc này còn có thể bắt được cả cá, không trách Vương Lan Anh mỗi ngày đều đến nhà họ Hứa gây rối, nói không chừng nhà họ Hứa thực sự có thứ tốt.”

Vương Gia Tường cảm thấy mình thật sự đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, càng không để Lâm Vãn Vãn vào mắt.

Đối với Hứa Luật Thanh, thì càng cảm thấy chướng mắt, dù cho có bản lĩnh thế nào, đời này cũng không đứng dậy được.

Chỉ là một tên tàn phế, hoàn toàn không cần để tâm.

Vương Gia Tường nghĩ thế, lại bắt đầu tính toán đến đồ trong nhà họ Hứa, nếu gã có thể lấy được lương thực từ nhà họ Hứa, mặc kệ có bao nhiêu, thì mấy ngày sau gã cũng không cần phải lo lắng đến chuyện ăn uống.

Vốn dĩ Lâm Vãn Vãn chỉ định cho gã một bài học, hiện giờ nghe gã nói như vậy, cũng không định cho gã thêm một cơ hội nào nữa.

“Xem ra anh thiếu đánh rồi.”

Lâm Vãn Vãn không muốn nói chuyện vô nghĩa với gã nữa, nhìn thấy mặt trời sắp lặn, còn trì hoãn thêm nữa thì cô sẽ không thể về nhà trước khi trời tối.

Vương Gia Tường từ lâu đã khinh thường cô, tất nhiên cũng không sợ hãi.

Gã tràn đầy tự tin nghĩ rằng chỉ cần 3 phút là có thể hoàn toàn chế phục được Lâm Vãn Vãn, nhưng không ngờ lại bị Lâm Vãn Vãn đè xuống đất dùng sức đánh.

“Aaa... bà cô ơi, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi, về sau tôi cũng không dám nữa.”

Lâm Vãn Vãn đấm gã một cái thật mạnh, làm gã choáng váng, chỉ có thể cầu xin cô tha thứ.

“Đau quá, đau quá, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi thật sự biết mình sai rồi, sau này tôi sẽ thay đổi.”

Lúc này Vương Gia Tường còn kiêu ngạo gì nữa, giống như một con chó nhỏ không ngừng cầu xin.

“Anh nhớ kỹ những điều hôm nay đã nói, nếu tôi biết anh lại có ý đồ xấu xa gì nữa, thì đừng trách tôi không khách khí với anh.”

Lâm Vãn Vãn hết giận, Vương Gia Tường cũng đã nhận được một bài học.

Nhưng khi Lâm Vãn Vãn thả gã ra, vẫn không quên cảnh cáo gã thêm một câu.

Cô không muốn gặp rắc rối trong tương lai, Lý Tú Chi đã từng nói, cô có thể đánh một người, nhưng không thể đánh cả một thôn.

“Được được được, tôi biết rồi.”

Vương Gia Tường hứa đi hứa lại, gã đã bị đánh cho một trận, làm sao còn có thể dám khıêυ khí©h cô.

Lâm Vãn Vãn thấy gã bỏ chạy, lập tức bước nhanh đến nhà mẹ đẻ.

May mắn thay, cô đi rất nhanh, trên đường cũng không gặp bất kỳ ai hay rắc rối nào nữa.

Sau khi Lâm Vãn Vãn về đến nhà, cô nhìn vào khung cửa thăm dò, nhưng khi cô mới vừa thò đầu đến, đã bị Lâm Thụy Niên phát hiện.

“Chị hai, chị đã về rồi.”

Lâm Thụy Niên nhìn thấy Lâm Vãn Vãn, khuôn mặt gầy của cậu bé tràn đầy ngạc nhiên vui mừng.

“Chị hai, chị thật hư, lần trước chị về, sao chị không gọi em, em nhớ chị lắm.”

Lâm Thụy Niên tuổi còn rất nhỏ, trong lòng nghĩ gì đều sẽ nói ra, không giống như vợ chồng Lâm Đại Phúc, luôn giữ ở trong lòng, dù có nhớ thương con, cũng sẽ không chủ động nhắc tới.

"Thụy Niên ngoan, im lặng một chút, chị là trộm về.”

Lâm Vãn Vãn cười nói với Lâm Thụy Niên, cô sợ bị cha mẹ bắt gặp được.