Chương 37: Con lại đi vào sông bắt cá?

Lâm Thụy Niên khịt khịt mũi, gật đầu đồng ý với cô.

“Chị hai, chị yên tâm, những điều chị nói em đều nhớ ký cả rồi.”

Mặc dù Lâm Thụy Niên vẫn còn nhỏ, nhưng đầu óc thông minh, nhớ gì cũng nhanh.

Lâm Vãn Vãn xoa nhẹ đầu cậu bé, gật đầu hài lòng.

“Được rồi, Thụy Niên, chị phải đi rồi, lần tới chị sẽ quay về thăm em.”

Bởi vì lúc đi Lâm Vãn Vãn đã tốn rất nhiều thời gian, nếu giờ cô ở lại thêm nữa, e rằng không thể về nhà kịp trước khi trời tối.

Tuy không sợ nguy hiểm nhưng cô không muốn nhà họ Hứa lo lắng cho mình, cho dù là Hứa Luật Thanh im lìm như hũ nút kia, ngoài miệng thì nói đống đạo lý, nhưng trong lòng cũng lo lắng cho cô.

Lâm Vãn Vãn không phải là một người vô ơn, cô luôn ghi nhớ những ai đã đối xử tốt với mình.

“Chị hai, chị nhớ về nhà thăm em nhé.”

Mặc dù Lâm Thụy Niên không muốn để Lâm Vãn Vãn đi, nhưng cậu bé cũng biết, hôm nay chị nhất định phải đi, không thể ở lại với mình được.

“Yên tâm đi, chị không quên đâu.”

Lâm Vãn Vãn về tặng đồ, số lần trở về nhiều hơn người khác.

Dù sao cô có bản lĩnh bắt cá, không giống phụ nữ kết hôn khác, chỉ có thể dựa vào nhà chồng, tất nhiên lúc này không có cách nào mang đồ về nhà mẹ đẻ.

Lâm Vãn Vãn cõng sọt ra khỏi phòng bếp, còn chưa đến gần cửa lớn, đã đυ.ng phải cha mẹ trở về.

"Nhị Nữu, con lại ra sông bắt cá?”

Mẹ Lâm nhìn Lâm Vãn Vãn cũng hiểu chuyện gì xảy ra, bà ấy lập tức xoay người, đóng cửa lại, tiến lại gần hỏi.

Lâm Vãn Vãn chột dạ, căng thẳng sờ sờ cái mũi, cô đã đồng ý với mẹ sẽ không mạo hiểm tính mạng đi bắt cá nữa, thế mà chỉ chưa đầy 2 ngày, cô lại xuống sông bắt cá.

“Mẹ, con rãnh rỗi không có chuyện gì làm, lại nói con không lội xuống chỗ sâu, chỉ ở bên bờ sông thôi, không có gì đáng ngại.”

Lâm Vãn Vãn thực sự cảm thấy đây không phải là một chuyện lớn, vừa có thể làm cho cô ăn no vừa không gây chuyện nguy hiểm gì cho côcô

“Hôm nay, Hứa Luật Thanh cũng đi bắt cá cùng con, anh ây trông chừng con tuyệt đối sẽ không xảyy ra chuyện.”

Nghe được lời này, mẹ Lâm càng không vui hơn.

“Thật là làm bậy, thằng nhóc nhà họ Hứa không ngăn con, còn đi cùng với con, Nhị Nữu, con có biết ở sông kia đã có bao nhiêu người chết đuối chưa, dù có biết bơi cũng rất nguy hiểm, những người chết đuối đó, đa phần đều biết bơi.”

Mẹ Lâm tức giận nói, bà ấy vốn rất hiền lành, không hay tranh cãi với người khác, nhưng hôm nay bà ấy thật sự rất tức giận với người con rể chưa gặp mặt này.

“Nhị Nữu, sao con không nghĩ tới, hiện tại có rất nhiều người không có lương thực, chẳng lẽ con biết cá trong sông có thể bắt, những người khác cũng không biết? Còn không phải là không dám đi, ngày thường họ đào rau dại ăn, tuy ăn không đủ no, nhưng tốt xấu vẫn có thể giữ được mạng sống.”

Lời mẹ Lâm nói rất đúng, mọi người trong thôn cũng có suy nghĩ như vậy, chết tử tế không bằng tồn tại, chỉ cần còn sống là sẽ còn hy vọng, nhưng nếu chết đi thì chẳng còn gì cả.

“Mẹ, con không có mạo hiểm, mẹ nhìn con xem, con vẫn rất khỏe mạnh, vẫn rất tốt không phải sao?”

Lâm Vãn Vãn cười nói, cô biết là mẹ đang quan tâm cô, nhưng cô có khả năng bảo vệ bản thân, cô có bản lĩnh, nên không sợ phải làm việc chân tay, cô cũng không muốn để gia đình phải đói bụng.

“Con biết là mẹ đang muốn tốt cho con, nhưng mẹ cũng thấy rồi, con với người khác không giống nhau, con có thể bắt cá ngoài sông để cả gia đình có một bữa ăn ngon.”

Lâm Vãn Vãn nói vậy, mẹ Lâm cũng không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng trong lòng vẫn không hài lòng.

Rốt cuộc, không có người mẹ nào sẵn sàng nhìn con mình mạo hiểm tính mạng, lỡ có chuyện gì xảy ra, thật sự sẽ hối hận không kịp.