Chương 46: Người thành thật lại phạm sai lầm đầu tiên

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, vậy trong thôn sẽ không còn chỗ có Tạ Gia mInh dừng chân nữa.

Tạ Gia Minh càng nghĩ càng sợ hãi, gã ta bắt đầu cầu xin Lâm Vãn Vãn tha thứ.

“Em gái, anh biết sai rồi, về sau không dám nữa, em tha cho anh lần này đi, cũng đừng nói cho chú Đại Hải biết, xem như chưa gặp được anh, được không?”

Hứa Đại Hải từ trong phòng đi ra, nghe được lời này, ông ho một tiếng, mới mở miệng nói.

“Muộn rồi, chuyện này chú đã biết.”

Hứa Đại Hải nhìn Tạ Gia Minh, ông không nghĩ tới gã ta sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Ở trong thôn, Vương Gia Tường nổi tiếng là tên ăn hại, trái lại Tạ Gia Minh lại là một trong những người trung thực nhất của thôn,ông thật không ngờ rằng, một ngày nào đó những người lương thiện lại là những người đầu tiên phạm sai lầm.

“Gia Minh, chú không ngờ cháu lại làm ra chuyện như vậy, chú vẫn luôn cảm thấy cháu là một đứa trẻ ngoan.”

Hứa Đại Hải lắc đầu bất lực, ông biết nếu việc thiếu lương thực cứ tiếp tục diễn ra thì sẽ có những người dễ bị xúi giục, nhưng ông không bao giờ nghĩ đến Tạ Gia Minh lại là người đầu tiên.

“Chú Đại Hải, cháu cũng không còn cách nào khác, Quyên Nhi không đủ sữa, đứa bé trong nhà quấy khóc đòi ăn, muốn đút nó chút nước cơm cũng không có, chú nghĩ xem nó cũng chỉ là một đứa trẻ hơn 1 tuổi, làm sao có thể ăn rau dại như người lớn được.”

Khuôn mặt thành thật của Tạ Gia Minh nhăn thành một cục, nếu hai năm trước gặp hạn hán, gã ta sẽ không sinh con, sinh ra cũng nuôi không được, nhưng cố tình lúc đứa nhỏ sinh ra không được bao lâu, ông trời lại bắt đầu không mưa.

Rốt cuộc cũng là máu thịt, bọn họ không thể mặc kệ, nên chỉ có thể nghĩ cách vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Tạ Gia Minh cũng không muốn đi sai đường, nhưng nếu gã ta không làm vậy thì cách nào sao?

Người lớn trẻ con trong nhà đều phải ăn, gã ta thật sự không còn cách nào khác!

“Gia Minh, không phải chỉ có cháu là sống không tốt, cháu ngẫm lại chú và thím đi, cũng đã đến tuổi này, hiện giờ Luật Thanh lại… Nhà ai sống tốt được chứ?”

Hứa Đại Hải không muốn nói thêm, nhưng nếu ông không nói thêm vài câu cho Tạ Gia Minh hiểu, trong lòng ông lại vô cùng khó chịu.

Lúc này Lý Tú Chi cũng đi ra ngoài, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao bà còn có thể ngủ được.

Bà mặc quần áo rồi đi ra, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này.

“Trời ơi, máy người tìm đường chết, tối khuya đến trộm cướp nhà người ta.”

Sau khi Lý Tú Chi đốt nến lên, tuy rằng ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể thấy rõ được hai người.

Mặc dù trong lòng bà rất lo lắng, nhưng bà chưa từng nghĩ đến việc đêm nay Vương Gia Tường thật sự dám tới, còn dẫn theo cả người thành thật nổi tiếng trong thôn.

Có thể thấy, có những lúc sự lương thiện trong con người cũng có thể bị phai nhòa.

"Thím ơi, cháu cầu xin thím nói với chú Đại Hải bỏ qua cho cháu đi, bởi vì trong nhà thật sự không có gì ăn, con của cháu đói không còn cách nào, lúc này mới nhất thời hồ đồ.”

Tạ Gia Minh thật sự hối hận, khi bước vào cửa, gã ta cũng chỉ muốn ăn trộm một ít đồ ăn rồi quay trở về thôi.

Cuối cũng vẫn là chuyện sai, ban đêm lén lút vào nhà người ta, dù bị đánh tàn phế, gã ta cũng không thể nói gì.

“Gia Minh, sao cháu lại hồ đồ như vậy?”

Ánh mắt Lý Tú Chi đầy vẻ khó hiểu, trong nhận thức của bà, dù nhà có khó ngã đến đâu, không không có cơm ăn, cũng không thể không thể làm chuyện vô đạo đức như vậy.

"Thím, cháu thật sự không còn cách nào khác, thật sự không còn biện pháp nào khác.”

Một người đàn ông như Tạ Gia Minh lại ngồi dưới đất lau nước mắt, làm cho người ta đều cảm thấy xót xa.

“Nhà chú thím còn có đồ ăn đồ nên đương nhiên không biết gia đình cháu vất vả như thế nào, huống chi nhà cháu còn có trẻ con, nếu cháu thật sự có cách cũng sẽ không theo Vương Gia Tường đến đây.”

Tạ Gia Minh càng nói càng có lý, giống như tới trộm đồ không phải là chuyện lớn gì.