Chương 49: Chồng của cô xảy ra chuyện rồi

Như Hứa Luật Thanh đã nói, hai vợ chồng Hứa Đại Hải là người rất dễ mềm lòng.

Vào buổi sáng, khi Lâm Vãn Vãn và Hứa Luật Thanh từ phòng đi ra, Lý Tú Chi lại đang tận tình khuyên làm người nên đàng hoàng.

Bọn họ cũng biết, một khi có ý xấu sẽ lại còn tái phạm, hôm nay chỉ là một hai ngày không mưa, nếu về sau còn khổ cực hơn thì biết làm sao.

Hiện tại Tạ Gia Minh đã không nhịn được nổi, dám tới nhà bà trộm đồ , về sau chắc chắn sẽ còn nảy sinh ý định này, nếu không đến nhà họ Hứa thì cũng sẽ đi đến nhà người khác.

“Mẹ, mẹ đi nấu cơm đi, con và Vãn Vãn đưa bên họ đến đại đội, để xem bí thư chi bộ nói như thế nào.”

Hứa Luật Thanh nheo mắt lại nhìn Tạ Gia Minh, trực tiếp dập tắt hi vọng của gã ta.

Tạ Gia Minh thấy mẹ Hứa dễ lừa gạt, mớ dụ dỗ bà, để mẹ Hứa lấy mảnh vải trong miệng ra, bắt đầu bán thảm.

“Thôi được, các con đi đi .”

Lý Tú Chi gật đầu, tuy bà muốn nói giúp Tạ Gia Minh, Tạ Gia Minh cũng đã hứa sẽ thay đổi, nhưng không ai có thể đảm bảo được điều này, bà tin vào quyết định của con trai, cho nên cũng không nói gì nữa.

Thấy mẹ không cố gắng thuyết phục, Hứa Luật Thanh rất hài lòng, sợ nhất là gia đình không biết rõ thị phi, chỉ muốn làm người tốt, như vậy sau này sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

“Vãn Vãn, dẫn theo hai người này, chúng ta đi thôi.”

Hứa Luật Thanh đẩy xe lăn đi trước, Lâm Vãn Vãn mỗi tay giữ lấy một người, đi theo phía sau anh, đi về phía đại đội trong thôn.

"Chúng ta bắt được bọn họ trước khi bọn họ kịp ăn trộm trong nhà, không có bằng chứng, báo án có thực sự hiệu quả không?”

Lâm Vãn Vãn vừa đi ra khỏi cửa thì nghĩ đến vấn đề này.

“Bọn họ là đang cố gắng ăn trộm, còn phá cả khóa cửa nhà chúng ta, khi bị bắt còn chống trả quyết liệt, coi như không bị kết án cũng sẽ phải bị giam giữ vài ngày.”

Hứa Luật Thanh nhàn nhạt nói, anh muốn cho bọn họ một bài học, cũng muốn cảnh cáo những người khác rằng, dù nhà anh thực sự có lương thực cũng không thể dễ dàng đến lấy đi được.

Nghe thấy lời này của Hứa Luật Thanh, Tạ Gia Minh càng giãy dụa quyết liệt, gã ta không thể bị giam giữ, nếu bị giam giữ vợ biết còn có thế sống với gã ta sao.

Nhưng gã ta không có cách nào thoát khỏi tay Lâm Vãn Vãn được, dọc theo đường đi, gã ta và Vương Gia Tường bị Lâm Vãn Vãn kéo đi về phía trước, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy.

Tạ Gia Minh tâm như tro tàn, nhắm hai mắt lại, không muốn động đậy nữa, thậm chí còn tự nghĩ: Không bằng chết đi, đời này quá khó sống rồi.

Thôn dân xung quanh dù có chết lặng thế nào đi nữa cũng biết chuyện này là chuyện lớn, người có quen biết với vợ của Tạ Gia Minh biết chỗ cô ta thường đào rau dại, nhanh chóng chạy đi thông báo.

“Mai Hoa, Mai Hoa, đừng đào nữa, chồng của cô xảy ra chuyện rồi, đang ở đại đội của thôn, cô mau đi xem một chút đi.”

Lý Mai Hoa ngẩng đầu lau mồ hôi, cô ấy nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, chồng ấy là một người vô cùng thành thật, làm sao có thể xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô ấy nghĩ lại, cả đêm hôm qua Tạ Gia Minh vẫn chưa về nhà.

Lý Mai Hoa cất cái xẻng cong nhỏ trong tay, nâng rổ rau lên, rồi đỡ đứa bé cõng sau lưng, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Đứa bé còn quá nhỏ, không thể ở nhà một mình, mỗi khi Lý Mai Hoa đào rễ rau dại, cô ấy lại tìm một mảnh vải, buộc đứa bé lên lưng cõng đi cùng.

“Thím Quế Cầm, cảm ơn thím đã nói cho cháu biết, cháu đi trước xem thế nào.”

Lý Mai Hoa liếʍ đôi môi nứt nẻ của mình, giọng nói có chút khàn khàn và yếu ớt, từ tối hôm qua đến bây giờ cô ấy chưa ăn cơm, chỉ có đứa bé là được ăn một chút.

“Không cần cảm ơn, mau đi đi, một người ngoài như tôi cũng không tiện nói.”

Vương Quế Cầm xua xua tay, trong lòng khẽ thở dài