Chương 31: Tra nam hối hận

Trần Tương Nghi bất đắc dĩ mà nhìn em gái của mình, bà nhỏ giọng nói với Tô Hòa Nịnh:

“Nịnh Nịnh, để ý dì nhỏ của con một chút, dì nhỏ của con là một người không bớt lo.”

Tô Hòa Nịnh cười ý bảo mẹ cô yên tâm: “Chúng con rất nhanh sẽ trở về , các người yên tâm.”

Cô nhìn nhìn sắc trời, sợ lâu quá Niên Cảnh ở nhà sẽ lo lắng.

Trần Nguyên Bảo xui xẻo vô tâm nắm tay chị họ xinh đẹp và cô nhỏ của mình. Trên đường đi cậu bé hạnh phúc đến mức gần như đi đường ngang.

Tô Hòa Nịnh xoa nhẹ đầu tóc ngắn của cậu bé: “Nói cho chị biết, tình huống như thế nào?”

Khuôn mặt nhỏ của Trần Nguyên Bảo suy sụp, vừa nhớ tới lúc bị oan uổng, cậu bé sắp bị tức chết rồi.

“Trong lớp của chúng em có một bạn tên An Tiểu Mỹ, hôm nay bạn ấy mang theo kẹo khuấy, khi chúng em chạy xong trở về, kẹo của bạn ấy đã biến mất.”

“Bọn họ liền một hai nói là em ăn, còn nói cho thầy cô!”

Trần Nguyên Bảo ôm ngực: “Em tức giận đến gan đau!”

Tô Hòa Nịnh không cần đoán: “Sau đó giấy gói kẹo được phát hiện trên bàn hoặc trong cặp sách của em đúng không?”

Trần Nguyên Bảo kinh ngạc: “Chị họ, sao chị lại biết?”

Trần Nguyệt Bạch cười khen: “Nịnh Nịnh của chúng ta, liệu sự như thần!”

Tô Hòa Nịnh thở dài một tiếng, mặc kệ là ở thời đại nào, bọn trẻ con luôn làm như vậy để bắt nạt người khác, đương nhiên là cô biết.

“Giấy gói kẹo ở đâu? Trên người những người khác đều sạch sẽ sao?” Tô Hòa Nịnh đã từng ăn kẹo khuấy, “Thầy cô không kiểm tra sao?”

Trần Nguyên Bảo mơ hồ: “Ăn kẹo này sẽ bị dơ cả người sao? Em không biết, thầy cô cũng chưa nói.”

Trần Nguyệt Bạch phẫn uất bất bình: “Nguyên Bảo của chúng ta thật đáng thương, còn chưa ăn qua kẹo này đã bị tát vào chậu phân!”

Tô Hòa Nịnh vỗ vỗ em họ khờ khạo nhà mình: “Không sao, sau này cẩn thận một chút.”

Bọn họ rất nhanh liền đến trường tiểu học thôn Bạch Mã.

Nói là trường tiểu học, kỳ thật chính là một căn nhà đơn sơ, bên trong ngăn cách thành mấy phòng học, thầy cô dạy mọi người đọc sách ở đây.

Trần Nguyên Bảo đột nhiên duỗi tay chỉ: “Chị họ! Đó chính là An Tiểu Mỹ!”

Tô Hòa Nịnh theo động tác của Trần Nguyên Bảo nhìn thấy một cô bé nặc quần áo đỏ rực, thắt bím tóc nhảy nhót đi ra.

Người ở bên cạnh nắm tay cô bé lại chính là Tống Ngọc Trạch.

Tô Hòa Nịnh híp híp mắt, hóa ra là người nhà họ Tống.

An Tiểu Mỹ nắm tay cậu nhỏ nhà mình: “Cậu nhỏ, hôm nay mẹ không tới đón con sao?”

Cô bé nhìn về phía cổng trường, trước tiên nhìn thấy một bóng người đội khăn trùm đầu hoa.

Tròng mắt An Tiểu Mỹ trừng lớn: “Cậu nhỏ, đó là mợ nhỏ sao? Sao mặt của mợ nhỏ lại kỳ quái như vậy?”

Hai ngày nay, trong lòng Đỗ Bạch Vi luôn bất an, một khắc cũng không yên tâm Tống Ngọc Trạch một mình ra ngoài, như là sợ anh ta sẽ thân thiết với người phụ nữ khác.

Đỗ Bạch Vi nhanh chóng che khuất mặt của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt tự cho là cực kỳ xinh đẹp: “Tiểu Mỹ, mặt của mợ nhỏ qua mấy ngày thì tốt rồi, vẫn là mợ xinh đẹp nhất của con!”

An Tiểu Mỹ “ồ” một tiếng, gật gật đầu. Vừa muốn nói gì đó, liền nhìn thấy Trần Nguyên Bảo nắm tay Tô Hòa Nịnh đi vào cổng trường.

An Tiểu Mỹ ngay lập tức cảm thất ghen tỵ: “Nguyên Bảo, sao cậu quay trở lại? Đây là chị của cậu sao? Cậu vẫn còn giận tớ à?”

Trần Nguyên Bảo, tiểu thẳng nam này hừ một tiếng: “Đúng vậy, đây là chị họ của tớ! Người đẹp nhất trên toàn thế giới!”

“Cô gái đẹp nhất” bốn chữ này khiến trái tim thủy tinh của Đỗ Bạch Vi bị tổn thương sâu sắc.

Nếu không có căn bệnh thủy đậu chết tiệt này, hiện tại cô ta sẽ đứng bên cạnh A Trạch nhà mình, làm gì Tô Hòa Nịnh có cơ hội ở chỗ này làm một cô gái xinh đẹp?

An Tiểu Mỹ cũng là người thành thật: “Ồ, quả thật, chị họ của cậu so với mẹ và mợ nhỏ của tớ đẹp hơn nhiều!”

Trái tim nhỏ yếu ớt của Trần Nguyên Bảo cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Tống Ngọc Trạch phát hiện ngay cả đứa bé cũng rất tinh mắt, biết Tô Hòa Nịnh xinh đẹp. Tại sao lúc đó anh ta lại bị mỡ heo che mắt vậy?

“Hòa Nịnh, sao các người.....”

Tống Ngọc Trạch còn chưa nói xong, liền thấy Tô Hòa Nịnh nhìn về phía An Tiểu Mỹ, căn bản là không để ý tới anh ta!

Tô Hòa Nịnh cúi người về phía trước, rất lịch sự nói với An Tiểu Mỹ: “Bạn học An Tiểu Mỹ em có nguyện ý cùng với Nguyên Bảo của chúng tôi đi tới văn phòng giáo viên một chuyến không?”

“Nguyên Bảo của chúng tôi bị một chút ủy khuất, muốn làm sáng tỏ và giải thích một chút.”

An Tiểu Mỹ gật gật đầu, kỳ thật cô bé vốn dĩ muốn cùng với Trần Nguyên Bảo ăn kẹo, nhưng sau đó kẹo đã không còn, cô bé còn rất buồn.

“Nguyên Bảo, bọn họ đều nói là cậu ăn.” An Tiểu Mỹ nhìn Trần Nguyên Bảo tức giận, “Nhưng tớ tin tưởng cậu nha.”

Trần Nguyên Bảo thở phì phì nói: “Cậu tin tưởng tớ, vậy tại sao cậu không nói giúp tớ!”

An Tiểu Mỹ nghĩ thầm, không có giáo viên ở đây, lại có nhiều người như vậy nên cô bé do dự nha.

Còn chưa tới văn phòng giáo viên, những đứa trẻ nghịch ngợm đang đuổi bắt bướm khắp nơi nhìn thấy Trần Nguyên Bảo.

“A! Trần ăn trộm! Cậu ta quay lại rồi!”

“Thật xấu hổ, cậu ta còn gọi phụ huynh tới đây! Cho rằng giáo viên sẽ tin cậu ta sao?”

“Trần ăn trộm! Hiện tại trộm kẹo, sau này trộm vàng! Bị bắt vào tù! Trực tiếp đánh chết!”

Trần Nguyên Bảo tức giận đến đỏ mặt, giọng nói bén nhọn của Trần Nguyệt Bạch như một loại vũ khí đặc biệt, phát ra tiếng gầm như võ công sư tử hống:

“Ồn cái gì mà ồn! Lũ nhóc phiền phức này, thử mắng Nguyên Bảo của chúng tôi một câu thử xem?”

Nói rồi, cũng không biết Trần Nguyệt Bạch từ đâu ra, trở tay từ bên hông móc ra một cây chày cán bột!

Tô Hòa Nịnh thiếu chút nữa không nhịn được cười với dì nhỏ của mình, còn may mấy đứa trẻ nghịch ngợm này đều thường xuyên bị đánh bằng gậy gộc, vừa nhìn thấy gậy gộc, bọn chúng liền an tĩnh như gà.

Trần Nguyệt Bạch hung dữ xong, lại bị uy phong của chính mình ấn tượng: “Thế nào, Nịnh Nịnh?”

Tô Hòa Nịnh bật cười, góc áo bị Trần Nguyên Bảo kéo lại.

Lúc này cô mới nhìn thấy giáo viên đang đi ra: “Các người là phụ huynh của Trần Nguyên Bảo sao? Các người tới vừa đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói cùng các người.”

Giáo viên chỉ chỉ vào mấy đứa trẻ này, lại mang theo An Tiểu Mỹ, đem chuyện xảy ra hôm nay kể lại một lần.

Cũng không khác lắm những gì mà Trần Nguyên Bảo xui xẻo đã nói cho Tô Hòa Nịnh.

Trần Nguyệt Bạch vừa muốn tức giận, đã bị Tô Hòa Nịnh giữ chặt: “Ai, không phải con đã nói, dì nhỏ……”

Tô Hòa Nịnh nháy mắt với Trần Nguyệt Bạch, bảo cô ấy trước tiên đừng nói chuyện.

Trần Nguyệt Bạch biết Nịnh Nịnh nhà mình thông minh hơn cô, cô lập tức an tĩnh lại.

Tô Hòa Nịnh trực tiếp hỏi giáo viên: “Cô giáo, Nguyên Bảo của chúng tôi là một đứa trẻ có chỉ số thông minh xem như bình thường đúng không?”

Trần Nguyên Bảo không vui mà lắc lắc tay, cái gì mà "xem như" a?

Chẳng lẽ ở trong lòng chị họ cậu chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch sao?

Cô giáo gật đầu: “Chắc chắn rồi, tuy rằng thành tích toán học của Nguyên Bảo không tốt lắm, nhưng ở trong lớp vẫn là một đứa trẻ thông minh.”

Bạn học Trần Nguyên Bảo "sáu bảy 45" lại cảm thấy đau lòng.

Tô hòa chanh cười cười: “Vậy là tốt rồi, người bình thường sau khi ăn vụng kẹo còn tự nhét vào trong túi của mình sao? Giấy gói kẹo này cũng không có gì đặc biệt đến nỗi phải giữ lại làm kỷ niệm chứ?”

Ánh mắt của Trần Nguyên Bảo sáng lên: “Đúng vậy a! Chị họ, chị thật thông minh! Sao em lại không nghĩ tới!”

Tô Hòa Nịnh vừa nhắc tới, Trần Nguyệt Bạch cũng phản ứng lại: “Nếu thật sự là Nguyên Bảo của chúng tôi ăn, ăn xong cậu bé sẽ vứt vào thùng rác hoặc là chôn dưới đất, không thể nào lại đặt trong túi của mình? Như vậy cũng sẽ không có ai biết là cậu bé ăn! Chỉ có đồ ngốc mới bỏ vào trong cặp trong túi của mình!”

Tô Hòa Nịnh bất động thanh sắc đi tới trước mặt những đứa trẻ này: “Cho nên, giấy gói kẹo này chính là chứng cứ, lưu giữ lại để vu oan cho Nguyên Bảo.”

Tống Ngọc Trạch nhíu mày lại: “Tôi cũng đồng ý với cách nói này.”

Đỗ Bạch Vi nóng nảy: “Làm sao một đứa trẻ có thể suy nghĩ nhiều như vậy? Có thể là sau khi ăn xong rồi không kịp vứt đi!”

Tô Hòa Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn Đỗ Bạch Vi một cái.

Bạch liên hoa này không có việc gì làm, ăn no rửng mỡ sao, cứ muốn đối nghịch với cô đúng không?