Chương 12: Là Ai Rung Động Trước (1)

Một nhà ba người đưa Nhạn Lâm đến nhà kho cất vải denim.

Có tổng cộng sáu loại với màu sắc và chất liệu khác nhau.

Nhạn Lâm cảm thấy mình như tìm được bảo bối, cô chọn mấy loại đặt lên bàn dài, sau đó nghiêm túc bàn bạc về việc hợp tác: “Chú, dì, chỗ của hai người thật sự là đường tắt của cháu, cháu lười, không muốn đi đường dài. Tuy nhiên, chuyện gì cũng phải rõ ràng trước, thương lượng lần hợp tác này xong rồi cháu mới mang vải về dùng được."

"Đều nghe theo cháu." Lưu Kiến Phân nói: "Dù sao cũng toàn để không ở đây, cháu mang đi hết cũng được. Đúng rồi, có cần máy móc hay gì không? Tốt xấu gì cũng phải có."

Kim Tiểu Hàng cũng nói: "Đồng chí Lục là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, chúng tôi nằm mơ cũng muốn có cơ hội giúp cậu ấy và gia đình cậu ấy."

Lôi Tử cảm thấy chị dâu mình thật cứng đầu, thế nào cũng không coi cậu ta như người nhà nên lặng lẽ trừng mắt nhìn Nhạn Lâm, tỏ vẻ không vui.

“Việc này phải bàn bạc nghiêm túc mới được.” Nhạn Lâm thay đổi kế hoạch ban đầu, vừa nói vừa suy nghĩ: “Sau này cháu còn muốn hợp tác với nhà mình, nếu có thể làm cộng sự lâu dài thì càng tốt. Vậy nên trong đầu thời gian hợp tác phải bàn bạc cẩn thận, đến anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng cơ mà. Tu Viễn cũng nói với cháu như vậy, anh ấy không cho cháu chiếm lợi ích cả lớn lẫn nhỏ."

“Cháu nói cái gì vậy chứ?” Hai vợ chồng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, không khỏi bật cười.

Sau khi đòi qua đòi lại một trận, gia đình ba người không thể từ chối lại được Nhạn Lâm, đành phải làm theo mong muốn của cô, thảo luận kỹ lưỡng về điều kiện hợp tác mà cô kiên quyết yêu cầu. Đương nhiên, một cuộc tranh luận thiện ý với nhau là điều không thể thiếu, cuối cùng là đi đến kết quả.

Nhạn Lâm viết tay một bản hợp đồng: Lần này cô mượn của bọn họ mười mảnh vải và một số vật liệu thiết bị, nếu như kiếm được lợi nhuận từ việc sản xuất quần jean, cô sẽ chia cho nhà họ Kim 50% giá thị trường, nếu lỗ, cô sẽ trả cho nhà họ Kim giá gốc.

Nếu triển vọng sau này tốt, nhà máy sẽ sản xuất theo yêu cầu chất lượng của cô, sau đó điều chỉnh tỷ trọng sao cho phù hợp, đây là kế hoạch tiếp theo của cô.

Kim Tiểu Hàng là người phụ trách đầu tiên trên danh nghĩa, ông ấy dở khóc dở cười ký hợp đồng với Nhạn Lâm.

Sau đó, Yến Lâm bận rộn ở xưởng may.

Cô mở cuốn sổ phác thảo mang theo, kiểm tra ba bản vẽ, chỉnh sửa một vài chỗ, sau đó bắt đầu tự làm ván và mấy tấm vải đã chọn ngay tại chỗ.

Biểu cảm muốn bao nhiêu chuyên tâm có bấy nhiêu chuyên tâm, động tác tay muốn bao nhiêu khéo léo có bấy nhiêu khéo léo.

Ba người nhà họ Kim cùng các nhân viên nhà máy đều sửng sốt và nhận ra rằng Nhạn Lâm thực sự có tài năng và kiến

thức trong ngành này. Họ chỉ tò mò không biết cô học nó từ đâu, nhưng không đủ can đảm để hỏi.

Vải được cắt ra, phân loại thành từng loại, đóng gói vào xe tải cùng với những nguyên liệu khác và gửi đến khu tập thể. Đồng thời, Nhạn Lâm cũng chọn sáu bộ kim tương ứng với các mũi khâu, kim khâu và mặt nguyệt, cùng với mười cuộn chỉ.

Tối đó, Lôi Tử lại dẫn Nhạn Lâm đến bệnh viện đưa cơm.

Lần này Nhạn Lâm mang tới sườn heo hấp, thịt bò hầm khoai tây, bắp cải xào và mấy món chay nữa. Thực phẩm có hạn, anh lại đang trong thời điểm nếu nuôi như thỏ thì chỉ có mức lên bàn thắp hương, vậy nên cô chỉ có thể thay đổi phương thức kết hợp.

"Khoai tây thái sợi với khoai tây lát mỏng ăn kèm chút ớt xanh sẽ ngon hơn, nhưng anh không ăn được, sau này có cơ hội em sẽ nấu lại cho anh." Nhạn Lâm nói.

Lục Tu Viễn trêu: "Cho anh ăn toàn cơm ngon thế này, chắc không bị anh ăn đến rỗng túi đâu đấy chứ?"

"Không đâu." Đôi mắt sáng ngời của Nhạn Lâm cong lên: "Không phải là em ăn cùng anh sao? Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với em thì sau này anh nấu cơm cho em đi, trả lại em từng bữa một."

"Nếu có thể, anh sẽ nấu cho em."

“Chắc chắn có thể.” Nhạn Lâm cẩn thận kể lại cho anh việc hợp tác của mình với nhà họ Kim: “Nói thật, ý định ban đầu của em là lợi dụng mối quan hệ của anh để kiếm tiền, nhưng em thấy cha mẹ Lôi Tử đều là người tốt, hơn nữa nhà máy đang có rất nhiều vấn đề nên em muốn hợp tác lâu dài ”.

"Có nhiều vấn đề? Vậy sao em còn muốn hợp tác?"

“Tại vì vừa nghĩ đã thấy có cảm giác thành tựu.” Nhạn Lâm nói thật lòng.

Lục Tu Viễn hỏi: "Học được mấy thứ này lúc nào thế?"

Nhạn Lâm chỉ có thể nói: “Hầu như nhà nào cũng có máy may, có rất nhiều người cũng biết chút ít về nghề may. Em có xem qua một cuốn sách về ngành này, nhập môn không khó, tự ở nhà luyện tập một thời gian dài nên biết."

Lục Tu Viễn gật đầu, đẩy sườn heo hấp về phía cô: “Về sau có rất nhiều việc phải làm, em không cần phải chạy đến bệnh viện nữa.”

“Đúng là phải bận ba, năm ngày, tối đến anh bảo Lôi Tử đến chỗ em một chuyến, em đưa cơm cho cậu ta mang qua.” Nhạn Lâm nói: “Về phần cha mẹ, anh giải thích thay em một chút nhé.”

"Ừm."

Nhạn Lâm hỏi: “Về chuyện em bỏ việc, trong nhà có thái độ thế nào?”

"Bọn họ đều cho rằng anh hại em ấm đầu, mắng anh một trận, nhưng không sao, bọn họ nói rằng sau này anh phải hỗ trợ em học sâu hơn."

Nhạn Lâm cười nói: "Lần này là em hại anh."

Lục Tu Viễn cũng mỉm cười: "Chưa kể, lúc bình thường, anh phải khuyên em giữ lấy cái bát cơm sắt*."

*Ý là làm những công việc ổn định.

"Đấy không phải là sắt sao, giữ thế nào được?"

Sau khi nói đùa xong, Nhạn Lâm đang bận thu dọn hộp cơm thì có người mở cửa bước vào.

Nhạn Lâm quay lại nhìn, thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trông rất giống Lục Tu Viễn. Cô đoán đó là chị gái anh, liền lập tức đứng dậy.

“Chị mình, Lục Minh Phương.” Lục Tú Nguyên giới thiệu hai người phụ nữ với nhau: “Đây là Thu Nhạn Lâm.”

Nhạn Lâm cúi đầu gọi: “Chị.”

Lục Minh Phương đáp lại bằng một nụ cười rõ ràng là chiếu lệ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Cô cũng ở đây à, vậy càng tốt, tôi muốn hỏi hai đứa vài chuyện."

Nhạn Lâm không hiểu.

Lục Tu Viễn hỏi: "Về chuyện gì?"

"Về chuyện gì?" Lục Minh Phương cười lạnh: "Tình huống bây giờ đặc biệt, cha mẹ muốn đám cưới của hai đứa phải hoành tráng, long trọng. Chuyện này tôi hiểu, nhưng có phải bọn họ cho hai đứa quá nhiều đồ rồi không? Làm việc không nên quá đáng như vậy? Để tôi nói cho cậu biết sự thật…”

Lục Tu Viễn xua tay nói: “Mấy chuyện này chị cứ nói với em là được.” Sau đó lại nhìn Nhan Lâm, nói: “Em không cần xen vào.”

“Cô ta không cần xen vào?” Lục Minh Phương nhướng mày: “Cậu dám nói cha mẹ bận mua hết cái này cái kia cho cậu, thậm chí còn ước gì có thể xây một căn nhà mới cho cậu như vậy, việc này không có công lao của cô ta không? "