Chương 13: Là Ai Rung Động Trước (2)

"Bọn em chưa từng bàn đến những chuyện cụ thể sau này, chuyện duy nhất bọn em bàn bạc là xem tình hình nửa năm sau." Lục Tu Viễn nhìn chị gái mình với thái độ như đối mặt với người lạ.

Lục Minh Phương cười khẩy: "Người ta về nhà nói chuyện với cha mẹ, cậu biết được sao? Cậu đang ở bệnh viện thế này thì có thể bảo đảm cho ai?"

Vậy mà lại lấy tình hình sức khỏe của em trai ruột mình ra để làm cái cớ. Dù Nhạn Lâm có ngốc đến đâu, cô vẫn có thể nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai chị em họ không tốt. Suy cho cùng thì đó cũng là vì Lục Tu Viễn đã nhiều năm không ở nhà.

"Có nói thế nào thì em và Tu Viễn cũng đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, dù quen hay lạ thì em cũng phải gọi chị một tiếng chị." Nhạn Lâm nói: "Chị, em hiểu rồi, nếu chuyện chị muốn nói có liên quan đến trong nhà và em thì dễ thôi, cứ mời cha mẹ đến nói chuyện rõ ràng là xong, nếu không thì em giải thích thế nào chị cũng không nghe."

Lục Tu Viễn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ cần không quá muộn thì người thân và bạn bè có thể đến thăm, không giới hạn số lượng người.

“Chờ đã, tôi cũng đang chuẩn bị về nhà một chuyến đây.” Lục Minh Phương liếc nhìn vợ chồng em trai: “Vừa đúng lúc, tôi sẽ cho hai người thời gian để hoàn thành lời khai của mình.”

“Chị đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Lục Tú Viễn không kiên nhẫn xua tay: “Đi nhanh lên.”

Lục Minh Phương giẫm lên đôi giày da cao gót, bước nhanh ra ngoài.

Tiếp theo đó, Lục Tu Viễn không nói gì về chị gái mình mà chỉ nhìn Nhạn Lâm: “Lúc trước anh chưa từng nghĩ đến mấy phong tục thủ tục gì đó trước khi đám cưới, về cơ bản là không hiểu. Bây giờ mới được nhắc nhở, chúng ta nói về chuyện này nhé?”

Nhạn Lâm gật đầu, rót cho anh cốc nước rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường.

"Hôm nay hãy đặt ra thời hạn rõ ràng đi, em có thể cho anh thời hạn nửa năm được không? Nửa năm sau, em muốn thế nào cũng được, chỉ cần anh có thể làm. Đến lúc đó anh sẽ đưa cho em khoản bồi thường, em cũng đừng từ chối." Lục Tu Viễn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô.

Cho đến giờ phút này, anh vẫn tin rằng cuối cùng bọn họ sẽ chia tay. Nhạn Lâm nghe vậy, trong lòng cũng không quan tâm lắm, nhưng cô không thể nói to thành lời được, chỉ có thể nói một cách uyển chuyển: "Lần trước em đã nói rồi, chuyện này để một hai năm nữa rồi tính. Nói thật, em có ấn tượng rất tốt về thân phận, hình tượng và gia đình anh."

"Cảm ơn ấn tượng tốt của em."

Nhạn Lâm cố ý làm cho bầu không khí thoải mái hơn: “Đương nhiên em cũng biết, anh chỉ coi việc kết hôn là nhiệm vụ phải hoàn thành, có lẽ anh cũng không nhìn trúng em, nhưng không sao cả, em chỉ đoán rằng bây giờ anh đang phải chịu rất nhiều áp lực nên không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện này." Cô khựng lại một lát, sau đó chân thành hỏi anh: "Nếu chúng ta ly hôn, áp lực của anh có giảm bớt không?"

"Không nhìn trúng em?" Lục Tu Viễn xoa xoa lông mày: "Đừng tâng bốc anh như vậy, đúng thật là anh có áp lực, nhưng không phải do em gây ra."

Nhạn Lâm mong chờ nhìn anh.

"Có muốn nghe không?"

"Có."

Lục Tu Viễn duỗi tay ra, sau đó xắn tay áo bên phải lên.

Trên cổ tay anh có một vết sẹo sâu và dữ tợn, xuyên qua mạch đập, Nhạn Lâm nhìn thấy liền ngây người.

“Đôi tay này không thể cầm súng được nữa, tuy vẫn có thể làm được những việc bình thường, nhưng thỉnh thoảng bị mất cảm giác, ngón tay sẽ co giật không tự chủ.” Lục Tu Viễn dựa vào đầu giường, bây giờ anh đã có thể cử động tự do, anh cong chân trái, đặt một tay lên đầu gối: “Vấn đề lớn nhất là chân phải của anh. Bác sĩ chắc chắn 20% có thể giúp anh đứng dậy được. Đối với một ca phẫu thuật quan trọng, nếu bác sĩ chắc chắn 50% thì bệnh nhân sẽ không thể lạc quan và chuẩn bị sẵn tinh thần trước."

Nhạn Lâm mím môi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lục Tu Viễn cười nhạt: “Đây là tình hình thực tế của anh, có lúc tâm trạng anh rất tệ, anh không dám đảm bảo thời gian trôi qua lâu như vậy có khiến em chịu ủy khuất hay không. Em không nợ anh gì cả, anh cũng không muốn làm ầm ĩ đến mức em phải coi thường anh."

Để nói ra những điều này là rất khó, nhưng giấu giếm cô cũng là sai lầm.

Nhạn Lâm nhìn những vết sẹo nhỏ trên ngón tay thon dài trắng trẻo của anh.

Sau đó cô chìa tay về phía anh.

Lông mày Lục Tu Viễn giật giật.

“Khi anh nóng nảy, em cứ mặc kệ anh là được.” Nhạn Lâm mỉm cười ngọt ngào với anh: “Em chỉ mong anh coi em như một người bạn thôi, có quá đáng không?”

Lục Tu Viễn nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, lúc buông ra, anh nói với chất giọng ấm áp: “Nghe theo em, bạn của anh.”

Nhạn Lâm lại nói về vấn đề thực tế: “Đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ cùng nhau đi chọn nội thất và những thứ khác, đừng để cha mẹ phải bận tâm, lát nữa cứ nói với cha mẹ như vậy, bây giờ họ rất dễ bị tổn thương, đừng làm bọn họ phải lo lắng."

"Được."

Giọng điệu của Nhạn Lâm nghiêm túc trở lại: “Từ nay về sau anh cứ thành thật ở bên em, trước khi chân anh hồi phục trở lại, không được phép nhắc đến chuyện bỏ em.”

Lục Tu Viễn cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: "Không dám nữa."

Lục Bác Sơn và Lâm Uyển nghe con gái nói rằng con trai và con dâu muốn gặp họ để nói chuyện gì đó nên đã vội vàng chạy tới, sợ hai hai đứa nó sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì giống như chuyện từ bỏ công việc.

Khi hai người theo con gái vào phòng bệnh, Nhạn Lâm đang bận giúp Lục Tu Viễn thu dọn sách cùng giấy bút ở đầu giường và trên bàn cạnh giường, hai người đang cười nói gì đó.

Nhạn Lâm nhìn thấy họ, lập tức mỉm cười gọi một tiếng.

“Có con chăm sóc cho Tu Viễn, mẹ con cũng thấy bớt lo hơn.” Lục Bác Sơn cười nói: “Lúc nào có thời gian rảnh thì về nhà đi, cha làm đồ ngon cho con.”

“Vậy mấy hôm nữa con sẽ tới ăn chực.”

Lâm Uyển mỉm cười, vuốt ve vai và cánh tay của Nhạn Lâm.

Nhạn Lâm không có ý định ở lại quá lâu, cô đề cập ngắn gọn về chuyện mà Lục Minh Phương nói đến, bày tỏ quan điểm của mình: “Bọn con chỉ vừa mới bàn bạc xong thôi, đợi khi nào Tu Viễn khỏe hơn, bọn con sẽ cùng nhau ra ngoài mua đồ, cha mẹ không cần lo cho bọn con đâu."

Lục Tu Viễn tiếp lời: “Mấy đồ bây giờ, hai ba tháng lại ra một kiểu dáng mới, mua sớm cũng chẳng có ích gì. Hơn nữa, vội vàng đưa sinh lễ qua để làm gì? Chở một đống đồ đến chỗ Nhạn Lâm như thế còn khiến cô ấy phải suốt ngày lo có trộm vào nhà.”

“Đúng vậy, con nhát gan lắm.” Nhạn Lâm tỏ vẻ nhút nhát nói.

Lục Bác Sơn bật cười, sau đó nhàn nhạt nhìn về phía con gái mình.

Lâm Uyển mỉm cười ôm lấy Nhạn Lâm, cảm thấy nên để hai đứa trẻ tự thu xếp tổ ấm nhỏ của mình vẫn hơn: "Các con nói đúng, là cha mẹ lo lắng thái quá." Nói xong, bà dường như cũng nhận ra điều gì đó, liếc nhìn con gái mình bằng ánh mắt lạnh lùng.