Chương 14: Là Ai Rung Động Trước (3)

Lục Minh Phương không thích việc bản thân bị phớt lờ, nhưng cô ta lại có cảm giác cha mẹ sẽ tức giận với mình nên đành phải xấu hổ đứng sang một bên.

Nhạn Lâm không muốn nghe Lục Minh Phương nói mấy lời vô nghĩa nữa nên lập tức nói: “Con còn phải làm phiền Lôi Tử đưa con về, muộn quá thì không hay lắm.”

Lục Bác Sơn nhẹ nhàng cặn dặn: "Đi đường cẩn thận."

"Vâng ạ."

Lâm Uyển đưa cô ra ngoài cửa, nói với Lôi Tử vài câu, sau đó nhìn cậu ta theo Nhạn Lâm rời đi rồi mới quay lại phòng bệnh.

Lục Bác Sơn đút tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lục Minh Phương: “Chuyện này là thế nào?”

Lâm Uyển muốn hỏi Lục Tu Viễn nhưng bị chồng ra hiệu ngăn lại: "Để nó tự nói."

Lục Tu Viễn lười nghe mấy chuyện ầm ĩ trong nhà nên bảo mẹ gọi Đại Quân vào rồi tự xuống giường.

Đại Quân đỡ Lục Tu Viễn đi ra ngoài.

Khi ra đến cửa, Lục Tu Viễn ra hiệu cho Đại Quân lui xuống, anh tự mình bám vào tường, đi về phía trước dọc theo hành lang, bước đi của anh chậm rãi nhưng rất kiên quyết.

Lâm Uyển đứng ở cửa nhìn chằm chằm một lúc, nhìn tấm lưng cao gầy và thẳng tắp của con trai giống hệt chồng mình, bà hít một hơi thật sâu, quay người đóng cửa lại, ngồi ở bên giường, lạnh lùng nhìn con gái: ”Nói bắt đầu từ lúc con gặp Tu Viễn với Nhạn Lâm đi."

Lục Minh Phương nhớ lại rồi kể qua một lượt, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cha mẹ thường xuyên chạy đến cửa hàng bách hóa, thậm chí còn cùng nhau xin nghỉ để đi vào thành phố mua sắm nửa ngày, ai mà không biết? Con không hiểu Thu Nhạn Lâm và Tu Viễn vì bọn con chưa từng nói chuyện với nhau, là con suy nghĩ nhiều quá, lo lắng bên kia sẽ dùng công phu sư tử ngoạm với cha mẹ nên mới gặp mặt hỏi một chút.”

"Con nói thú vị thật." Lục Bác Sơn đi qua đi lại: "Nhạn Lâm thì không làm cái công phu sư tử ngoạm gì đó, nhưng trong nhà chúng ta lại có một con. Sáu năm trước lúc con kết hôn, cha mẹ cho cả tiền lẫn sính lễ, ngay cả căn nhà mà con và cậu con rể tốt kia của chúng ta đang ở hiện tại cũng là do ông bà nội không ở nữa nên cho. Rốt cuộc là con nghĩ nhiều hay là muốn moi tiền, bản thân con tự rõ.”

“Ngôi nhà đó là ông bà nội cho bọn con mượn, sớm muộn gì cũng sẽ bị trả lại cho Tu Viễn. Hôm nay là con không đúng, nhưng cha cũng không cần phải mắng con như vậy, cả hai đều là con của cha, cha dựa vào đâu mà phân biệt đối xử như thế? Hơn mười năm qua, trong mắt hai người chỉ có Tu Viễn, con có nói oan hai người không?"

"Đúng, trong mắt chúng ta chỉ có Tu Viễn." Lâm Uyển tức giận nói: "Tu Viễn từ khi sinh ra đã nợ chúng ta đấy, từ lúc hai tuổi nó đã qua ở với ông bà nội. Nói đến việc đồng áng, không có gì nó không biết. Tất cả các chi phí đều do ông bà nội nó bỏ ra. Lúc nó lớn lên, đi lính mười năm, có hai lần đồng đội của nó gặp khó khăn, nó không có đủ tiền nên phải vay cha mẹ nó, lần đầu vay một trăm trả lại một trăm năm mươi, lần hai vay ba trăm trả lại bốn trăm. Chúng ta không cần một xu nào của nó vì chúng ta không có mặt mũi. Bây giờ nghe con nói như vậy, thì ra người mà chúng ta nợ không phải là Tu Viễn mà là con?"

Nói xong, nước mắt bà tuôn ra nhưng vẫn cố gắng kiềm lại.

Lục Bác Sơn xua tay ra lệnh cho con gái: "Sau này đừng đến bệnh viện nữa, cứ quanh quẩn bên thằng chồng ăn bám của con đi."

“Cha!” Lục Minh Phương tức giận kêu lên: “Sao cha có thể nói anh ấy như vậy?”

"Nói cậu ta như vậy là cho con mặt mũi rồi đó, cả vợ lẫn chồng trong đầu toàn nghĩ mấy thứ khốn nạn! Nhớ kỹ, chúng ta có tư cách và quyền phân chia tài sản trong tay thế nên đừng có đánh chủ ý vào Tu Viễn với Nhạn Lâm. Nếu còn làm ra mấy chuyện ngu ngốc nữa thì đến miếng rẻ rách trong nhà con cũng không có phần đâu!”

Lục Minh Phương tức đến mức ôm mặt khóc lớn: "Cha cố ý muốn con tức chết phải không!"

"Tức chết cũng đáng, là con tự chuốc lấy!" Lục Bác Sơn tái mặt đi ra ngoài, nói với vợ: "Mau đưa nó đi đi!"

Khi bước ra khỏi cửa, ông nhìn thấy Tu Viễn đang đứng trước cửa sổ ở góc hành lang.

Tu Viễn chống tay lên bậu cửa sổ, đang nói chuyện với Đại Quân. Vẻ mặt tuy dịu dàng nhưng lưng quần áo bệnh nhân lại ướt đẫm mồ hôi.

Bây giờ mỗi bước Tu Viễn đi, xương cốt của anh đều có cảm giác như bị một lưỡi dao cắt qua.

Nỗi đau mà anh phải chịu đựng là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Lục Bác Sơn đi tới.

Đại Quân nhìn ông mỉm cười rồi tránh đi.

"Chị gái của con bị chúng ta chiều quá sinh hư, không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, con cứ coi như gió thổi qua tai đi."

Lục Tu Viễn bất đắc dĩ cười nói: "Không cần nói với con mấy chuyện này đâu."

“Nhạn Lâm bên kia...”

“Cô ấy không sao.” Lục Tu Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy trông có vẻ vô tâm, nhưng thực ra lại khá thấu hiểu.”

"Con bé là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nếu con muốn tặng quà gì cho nó thì cứ nói với cha, chúng ta sẽ mua giúp con."

Lục Tu Viễn bật cười: “Con sẽ suy nghĩ rồi bảo đám Lôi Tử làm.”

Lục Bác Sơn cũng mỉm cười nói: “Trong lòng con có nghĩ đến là được rồi.”

Lục Tu Viễn quay người lại bước đi, đã đến giờ anh thay thuốc và uống thuốc.

Lục Bác Sơn đi theo bên cạnh con trai, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Có phải là đau lắm không?"

Lục Tu Nguyên thản nhiên nói: “Có cảm giác là tốt rồi.”

"Ừ, là chuyện tốt." Lục Bác Sơn chỉ có thể nói ra mấy lời lạc quan, nhưng cổ họng lại như bị bông gòn chặn lại. Ông đỡ Tú Viễn, động tác nhẹ nhàng khó hiểu.

Lục Tu Viễn cảm thấy khó xử, nhìn vẻ mặt của cha mình mà không nói gì.

Hai cha con chậm rãi trở về phòng bệnh.

.

Từ ngày hôm sau, Nhạn Lâm bắt đầu ở nhà may quần jean. Để tránh khi có khách đến bị hỏi này hỏi kia, cô đã chuyển toàn bộ máy may, quần áo và các vật dụng khác vào phòng ngủ đã bỏ trống từ lâu.

So với làm bộ váy cưới thủ công thì công việc nhỏ bé này chẳng là gì cả. Chỉ là đã lâu cô không sử dụng máy may kiểu cũ nên phải mất thời gian làm quen mới có thể tăng tốc.

Trong lúc bận rộn, thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến Lục Tu Viễn và những lời anh nói.

Thực ra, bây giờ trong rất nhiều người bao gồm cả cô, đều sẽ trở thành gánh nặng cho anh cho dù có quan tâm và tử tế với anh đến đâu. Trong lúc nghịch cảnh, tâm lý của một người đơn giản là không thể kiểm soát được.

Nhạn Lâm có một vài hiểu biết thực sự.

May mắn là cô biết chuyện này sẽ kéo dài không lâu.

Về phần Lục Minh Phương, Nhạn Lâm không chắc được bản thân có ác cảm hay hảo cảm với cô ta.

Có một số người phải đến ba mươi tuổi trở đi mới bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện. Trước đây may mắn bao nhiêu, tương lai sẽ vất vả bấy nhiêu, có lẽ Lục Minh Phương là loại người như vậy.

Khoảng bốn giờ chiều, Nhạn Lâm gác lại việc đang làm, ra ngoài mua đồ ăn.

Khi cô vừa ra khỏi khu tập thể đã nghe thấy tiếng Vương Tế Xuyên gọi cô.

Nhạn Lâm nhướng mày, giả vờ như không nhìn thấy.

"Nhạn Lâm." Vương Tế Xuyên đi theo cô: "Anh nghe nói chuyện em không hài lòng với Đa Đa rồi, nhưng tại sao lại kéo cả anh vào? Anh vẫn luôn coi em là một người bạn tốt, có lúc còn đối xử với em tốt hơn cả Đa Đa."