Chương 3: Nữ phụ không chạy nữa (3)

Lục Tu Viễn khẽ nhướng mày, lắc đầu: "Không có."

“Em cũng giống như anh thôi.” Nhạn Lâm nhẹ nhàng nói: “Trước đây em vẫn luôn không lộ mặt, có lẽ với anh thì chẳng sao cả, nhưng người lớn trong nhà và người ngoài rất dễ nghĩ sai, em biết, như thế này khá xấu hổ."

“Nhưng em không muốn ly hôn, thực sự không muốn."

"Cho dù anh rất muốn ly hôn đi chăng nữa thì cũng nên vì người lớn trong nhà, đợi một hai năm nữa rồi tính tiếp."

Lục Tu Viễn lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen như màn đêm lóe lên một chút ánh sáng, giống như ngôi sao lấp lánh.

Nhạn Lâm cúi người cầm bình nước rót cho anh một ly nước: "Anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Anh muốn ăn gì? Có kỵ thứ gì không?"

Ngoài cửa, Lâm Uyển vui sướиɠ đến phát khóc, bà tựa đầu vào vai chồng, cố gắng kìm nén tiếng nức nở.

Lòng Lục Bác Sơn cũng lên xuống mãnh liệt, vừa vỗ về vợ vừa lẩm bẩm: "Ổn rồi, ổn rồi, đứa trẻ ngoan, Nhạn Lâm đúng là đứa trẻ ngoan."

---------------------

Trong làn gió đêm dịu nhẹ, Lâm Uyển ôm Nhạn Lâm một cách trìu mến, đưa cô về nhà.

Sau khi vào cửa, Lâm Uyển đặt thuốc dạ dày vừa mang về giúp cô xuống, tháo đồng hồ trên cổ tay ra, muốn đeo cho Nhạn Lâm.

“Sao có thể làm như vậy được?” Nhạn Lâm vội vàng tránh đi, chắp hai tay sau lưng: “Mẹ, đừng làm vậy”

“Đứa trẻ ngốc” Lâm Uyển mỉm cười trìu mến: “Đồng hồ này là mẹ nhờ cha mẹ của mẹ trả tiền phiếu đổi ngoại tệ mới có được đó. Nếu họ biết mẹ đưa cho con, nói không chừng họ còn thưởng cho mẹ mấy món đồ tốt khác. Sau này nếu có mẫu nào đẹp hơn, mẹ sẽ bảo Tú Viễn mua cho con, bây giờ con cứ đeo cái này vào, nghe lời, đeo vào.” Không đợi Nhạn Lâm nói gì thêm, bà đã kéo lấy tay cô.

Nhạn Lâm không từ chối lại được, trong lòng thực sự cảm thấy có lỗi.

"Nhìn cổ tay gầy gò này xem, may là dây đồng hồ có lò xo." Lâm Uyển vỗ vỗ tay cô: "Bắt đầu từ mai con phải ăn thật nhiều vào, có thời gian thì về nhà, mẹ sẽ làm mấy món ngon cho con ăn."

Nhạn Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Uyển nói thêm vài câu rồi mỉm cười rời đi.

Nhạn Lâm ngồi trên ghế sofa, tựa đầu vào lưng ghế, cô duỗi thẳng tay chân nhưng vẫn cảm thấy mỏi và đau nhức.

Cuốn tiểu thuyết được triển khai thành hiện thực, từng lời nói đều logic và nhất quán, chẳng hạn như nhân vật nữ phụ được miêu tả qua loa là nóng giận và gặp vấn đề về dạ dày. Nhưng đến trên người Thu Nhạn Lâm lại thành đau dạ dày nặng, nhiều lúc còn nôn đến mức rơi cả mật gan.

Suy cho cùng, Thu Nhạn Lâm cũng được thiết lập là nhân vật chân hoàn mỹ. Cô ấy không thể cảm thấy thoải mái nếu sơ suất vào thời điểm quan trọng và làm tổn thương mọi người, đặc biệt là đối với người quân nhân đang giữ nước giữ nhà, trong lòng cô ấy luôn bị dày vò.

Còn đối với Nhạn Lâm mà nói, đơn giản chỉ là nên hay không nên thôi.

Có người gõ cửa.

"Ai thế?" Thu Nhạn Lâm lười đứng dậy.

"Anh đây, Vương Tế Xuyên."

Vừa tiễn xong nữ chính Tống Đa Đa kia, nam chính lại tìm đến cửa.

Thấy mọi người đặc biệt quan tâm và lo lắng về trạng thái tinh thần của mình như vậy, Nhạn Lâm không còn cách nào khác ngoài mở cửa, mời người vào.

Vương Tế Xuyên có khuôn mặt vuông cân đối, lông mày rậm cùng đôi mắt to. Trong mắt những người đang tìm con rể, hầu hết đều sẽ cho rằng anh ta có vẻ ngoài của một người con rể tốt.

Về ngoại hình, Nhạn Lâm chỉ nhìn trúng kiểu giống như nam hồ ly tinh đang nằm trong bệnh viện kia.

Sau khi ngồi xuống, Vương Tế Xuyên quan tâm hỏi: “Đã tới bệnh viện chưa?”

"Ừm."

"Nói chuyện thế nào rồi? Có bị chọc tức không?" Vương Tế Xuyên nhìn chằm chằm vào Nhạn Lâm.

"Chọc tức gì cơ?"

"Đa Đa nói, nhà họ Lục rất thích em, đặc biệt là cha của Lục Tu Viễn..."

“Không có chuyện đó đâu.” Nhạn Lâm ngắt lời anh ta: “Đa Đa hiểu lầm rồi, cũng do cái miệng bô bô của cô ấy, nói mấy lời khiến người khác dễ hiểu lầm.”

"Em có uất ức gì cũng đừng giữ trong lòng. Chúng ta cùng nhau lớn lên, có lời gì không thể nói?"

Nhạn Lâm bất lực: “Đa Đa nói, mấy năm trước cha mẹ em lần lượt qua đời, suýt chút nữa em đã không chống đỡ nổi. Bây giờ lại gặp phải Lục Tu Viễn xảy ra chuyện như thế, làm em phải suy nghĩ nhiều, lửa giận bộc phát."

"Một nửa là sự thật, một nửa là suy đoán của cô ấy. Nếu đặt mình vào vị trí của người ta, anh sẽ nghĩ thế nào? Con trai người ta còn đang nằm viện đó."

Vương Tế Xuyên không giấu được vẻ xấu hổ: "Đúng là dễ làm người ta hiểu lầm, quay về anh sẽ bảo em ấy. Vậy, em với Lục Tu Viễn nói chuyện thế nào rồi?"

"Em chỉ đến thăm anh ấy thôi, không có gì đáng nói cả. Hiện tại em đã ổn hơn nhiều rồi, khi nào có thời gian em sẽ đến bệnh viện thăm anh ấy."

“Không phải nói…”

"Nói em nên ly hôn với anh ấy sao? Buồn cười thật." Nhạn Lâm nhìn thẳng, không che giấu sự khinh thường: "Đổi lại là anh và Đa Đa, nếu như anh xảy ra chuyện gì, anh có chấp nhận việc cô ấy chia tay với anh không?

"Em và Lục Tu Viễn không có nền tảng tình cảm, nhưng kết hôn là chuyện lớn. Lúc đầu em đã đồng ý, đã chấp nhận anh ấy làm chồng rồi."

"Hiện tại tình hình của anh ấy không tốt, em liền muốn chạy? Vương Tế Xuyên, anh có thể làm ra chuyện như vậy không?"

Vương Tế Xuyên hơi đỏ mặt: “Đúng vậy, em nói đúng, chủ yếu à anh nghe cha mẹ Đa Đa nói quá nhiều lần, thấy em cũng chưa từng phản đối bọn họ, cho nên anh tưởng em cũng đồng ý. Dù sao, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho em."

Tốt ông nội anh, Nhạn Lâm tức giận.

Vương Tế Xuyên không thể ngồi nổi nữa: “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi đây.”

"Qua Trung thu gặp lại, hai ngày tới em bận."

"Được."

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lúc này Nhạn Lâm mới để ý đến việc đi xem chỗ ở của mình.

Đây là tầng hai của nơi ở dành cho công nhân viên chức cấp cao, có hai phòng ngủ và một phòng khách, ban công, bếp và một nhà vệ sinh riêng, lúc này thuật ngữ "phòng tắm" vẫn chưa phổ biến.

Nhà vệ sinh được chia thành gian trong và gian ngoài. Bên trong có một bồn tắm kiểu cổ khổng lồ, cũng coi như khá bất ngờ.

So với mười, hai mươi năm sau thì diện tích nhà ở và diện tích mỗi phòng đều quá rộng rãi. Riêng căn bếp ước tính khoảng hai mươi mét vuông. So với căn bếp chật hẹp vài mét vuông trong căn hộ mà Nhạn Lâm thuê lúc trước thì cũng coi như là có lương tâm.

Tất nhiên, điều này cũng là do huyện Hoàng Thạch nằm ở phía bắc. Đặc biệt là còn ở thời đại này, không ai có nhận thức về việc thu hẹp không gian sống.

Đây là tài sản Thu Nhạn Lâm thừa kế từ cha mẹ, là kết quả của sự nỗ lực cả đời của cha mẹ cô.

Theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, căn nhà này sẽ sớm được bán lại với giá rất thấp.

Cái cốt truyện điên rồ này, Nhạn Lâm một không điên, hai không ngốc nên sẽ không theo dõi cốt truyện.