Chương 4: Nữ phụ không chạy nữa (4)

Kể từ khi thành lập đất nước, mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình và là nhân vật phụ trong cuộc đời người khác.

Vì một, hai người mà bỏ ra nhiều năm thanh xuân, thậm chí cả cuộc đời mình thì đó phải là một tình bạn thực sự giữa những tâm hồn cùng chí hướng và phải xứng đáng.

Nhưng Tống Đa Đa và Vương Tế Xuyên không phải loại người như vậy.

Nhạn Lâm ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì tự nấu cháo để bồi bổ dạ dày, ăn xong rồi uống thuốc do bác sĩ kê đơn, sau đó trở về phòng ngủ tiếp.

Cô phải khỏe lại càng sớm càng tốt.

-----

Cùng đêm đó, Lục Bác Sơn và Lâm Uyển vui đến mức không ngủ được.

Lâm Uyển lục lọi trong hộp: “Nhà chúng ta toàn đi ngược với những gia đình khác, nhà người ta đều là đưa sính lễ trước rồi mới nhận giấy chứng nhận.”

"Đây không phải là tình huống đặc biệt sao?"

"Ai nói về tình huống chứ? Em đang nói về sính lễ. Mấy hôm nữa em sẽ bàn bạc với Nhạn Lâm rồi đưa sính lễ qua. Mấy thứ đồ tốt mà em thu thập được cũng có thể đưa cho con bé."

Lục Bác Sơn dở khóc dở cười: “Một đống vải, ai mà hiếm lạ chứ?”

"Chưa già mà đã thành ông lão rồi." Lâm Uyển vỗ chồng mình một cái: "Vật liệu trong tay em chất đống như núi, là em theo cha mẹ em tích góp được đó. Nhà khác không có đâu. Cứ nhìn đống vải nỉ với vải denim này xem, làm gì có nhà nào có nhiều như vậy?"

"Được rồi được rồi, cha chồng, mẹ chồng anh là tuyệt nhất, vợ anh còn tuyệt vời hơn, được chưa?" Lục Bác Sơn cười vui vẻ: "Ý anh là, phải cho Nhạn Lâm thứ gì đó thực dụng hơn mới được."

"Còn có thứ gì thực dụng hơn? Ở nhà con bé đã có máy may, radio và TV, xe đạp thì không biết có hay không. Mấu chốt là mấy thứ đó không còn thịnh hành nữa." Lâm Uyển chán nản.

"Nó có là việc của nó, mình cứ mua cái mới tốt hơn là được, đừng nghĩ nhiều nữa." Lục Bác Sơn vừa nói vừa suy nghĩ, sau đó hai mắt sáng lên: "Em đã nghĩ qua máy cassette âm thanh nổi, còn có bình nóng lạnh gas, bồn cầu giật nước chưa? Lắp toàn bộ cho con trai và con dâu, ổn không?

"Ổn!" Lâm Uyển vui vẻ nói: "Chỉ cần hai đứa nhỏ vui vẻ và sống tốt thì bảo em làm gì cũng được."

“Ý anh là vậy đó.” Lục Bác Sơn mỉm cười: “Em cứ làm theo ý anh, bố trí lắp đặt cho hai đứa nó.”

Bọn họ đã bận rộn nửa đời người, đến giai đoạn này, điều duy nhất họ quan tâm là các con của mình.

Cùng lúc đó, hoàn cảnh ở nhà Tống Đa Đa lại hoàn toàn trái ngược.

Nhà của Tống Đa Đa là một khu nhà nhỏ, có tổng cộng ba gian chính và hai gian phụ. Nhà bếp nằm ở ngay lối vào gian chính, phía bên trái là phòng ngủ của cha mẹ và nơi tiếp đãi khách. Các phòng bên phải là cho Tống Đa Đa và các anh chị em ở, mỗi phòng có hai giường tầng, giường này là dần dần cải thiện hơn mới có, lúc đầu chỉ có duy nhất một chiếc phản lớn.

Lúc này, Tống Đa Đa đang ngồi trên ghế gỗ, nhìn cha mẹ mình: “Tế Xuyên vừa nói với con, Lâm Lâm sẽ không ly hôn, anh ấy cũng cho rằng nên làm như vậy, con người không thể làm những điều táng tận lương tâm."

"Táng tận lương tâm cái chó má gì!" Lý Ngọc Như mắng: "Cái thằng Lục Tu Viễn đó, trước kia là lính tinh nhuệ trong quân đội thì không sao, bây giờ thành ra thế này, còn có thể làm được gì nữa? Việc chuyển từ bệnh viện thành phố về bệnh viện huyện là thế nào, ai không nhìn ra? Người biết chuyện đều nói nửa đời sau của cậu ta là phế vật, theo một người như vậy thì được cái gì? Con có nói mấy điều này cho Lâm Nhạn chưa?"

Tống Đa Đa trợn mắt: "Cho dù con không nói thì mẹ còn nói ít sao?"

Ở quận quận Hoàng Thạch không có lễ nghi về lời nói. Đừng nói đến cha mẹ, ngay cả với ông cố hay tổ tiên thì cũng ông tới ông đi, còn cái gì mà người với ngài, cho dù dùng cũng chẳng có ích gì, nói không chừng còn chọc cười người ta.

Tống Chấn Gia ho khan: “Nếu là như vậy, sau này Nhạn Lâm sẽ không cần lo cái ăn cái uống nữa, cũng không cần phải kiếm đồng lương cố định. Cha mẹ con bé có gia cảnh tốt, toàn bộ đều để lại cho con bé. Con nói với nó đi, sau này chỉ cần tập trung chăm xong Lục Tu Viễn là được. Nếu như muốn nghỉ việc thì tiến cử Bằng Trình là tốt nhất."

Tống Bằng Trình là em trai của Tống Đa Đa, là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tống, năm nay 21 tuổi, cậu ta cũng giống như Tống Đa Đa và Nhạn Lâm, đã có bằng tốt nghiệp cấp hai.

Tống Đa Đa cũng nghĩ như vậy: "Hai ngày nay Nhạn Lâm bận, qua kỳ nghỉ lễ con sẽ nói với cậu ấy."

"Không được, phải làm ngay!"

Tống Đa Đa suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến lúc đó hai người đi cùng con."

-----

Sáng ngày mười bốn tháng tám âm lịch, Nhạn Lâm gọi điện đến nhà họ Lục.

Lâm Uyển nhấc điện thoại lên, nghe thấy giọng nói của cô, khuôn mặt bà sáng lên vì vui mừng: "Là Nhạn Lâm hả? Có chuyện gì thế? Con muốn đến nhà sao? Mẹ đi đón con."

Nhạn Lâm dở khóc dở cười, nhanh chóng sắp xếp lại lời nói của mình: “Mẹ, mẹ nói đi đâu thế? Con đã mua một vài nguyên liệu để làm bánh rán ngọt, muốn học cách mẹ thường làm để tránh không hợp khẩu vị của Tu Viễn, con đang ở cách nhà không xa, bây giờ qua có tiện không?

Nụ cười của Lâm Uyển càng tươi hơn: "Tiện chứ tiện chứ, mẹ đợi con qua!"

Nhạn Lâm xách theo các nguyên liệu làm bánh, còn có cả thuốc lá, rượu, trà, hai hộp đồ ăn nhẹ, một nải chuối và một túi táo lớn.

Lâm Uyển cầm lấy, đặt sang một bên, khẽ mắng: "Người một nhà cả, còn mang theo đồ làm gì chứ? Nặng thế này, nhỡ bị mệt thì làm sao bây giờ?"

"Lần trước cha mẹ tới nhà con cũng mang theo rất nhiều đồ." Nhạn Lâm vô thức nói ra.

Lâm Uyển sửng sốt một chút, sau đó lại mỉm cười, nắm lấy tay con dâu, thẳng thắn nói: “Lúc đó mẹ và cha con sợ con muốn chạy nên phải nịnh nọt con, là cha mẹ nhỏ mọn, con đừng để bụng."

Trong lòng Nhạn Lâm nhất thời cảm thấy ấm áp: “Là lỗi của con, không đến cũng không gọi điện thoại, thật sự sơ ý, nếu là con thì con cũng nghĩ nhiều, cha mẹ làm như vậy cũng là phải."

Mọi chuyện đã được làm rõ, giữa bọn họ không còn bất kỳ rào cản nào nữa.

Trong bếp, Lâm Uyển đang bận nghiền đậu phộng rang, còn Nhạn Lâm thì bận xào hạt vừng.

Hương thơm tràn ngập khắp phòng.

Kiếp trước, ở quê hương của Nhạn Lâm không có tục lệ ăn bánh rán ngọt vào dịp Trung thu, vậy nên khi làm bánh, cô rất hào hứng.

Mẹ chồng và nàng dâu cùng nhau làm một đống bánh rán ngọt, mỗi người cầm một chiếc nếm thử rồi từ từ ăn, mỉm cười hài lòng.

Vào buổi tối đêm Trung thu, Nhạn Lâm xách theo hộp cơm đến bệnh viện.

Lục Tu Viễn đang đọc sách, vừa nhìn thấy độ dày của nó, Nhạn Lâm chỉ muốn tránh xa.

Khi nhìn thấy Nhạn Lâm, hai mắt anh sáng lên.

Cô mặc một chiếc áo len màu đỏ thẫm, phối cùng với quần jean sáng màu và giày thể thao màu trắng. Bộ quần áo rất bình thường, nhưng mặc ở trên người cô lại trông đẹp đến mức đáng kinh ngạc.

Nhạn Lâm chú ý đến ánh mắt chăm chú của anh, cô mỉm cười, kéo nhẹ tay áo len, nói: “Mẹ mình mua cho em đó." Sau đó lại cho anh xem chiếc đồng hồ: “Cái này cũng là mẹ mình tặng em, anh phải nhớ kỹ, khi nào ly hôn thì em phải trả lại những thứ này đúng với giá của nó."