Chương 5: Nữ phụ không chạy nữa (5)

Lục Tu Viễn mỉm cười: "Nhảm nhí, không phải nói là vào bếp làm mấy món khao anh sao?"

"Phải đó, ai bảo anh ngắt lời?"

Nhạn Lâm dọn cho anh một bàn ăn nhỏ gồm bốn món ăn và một đĩa bánh rán đường, sau đó cô ngồi bên cạnh giường: “Mau ăn lúc còn nóng đi, em đưa cho bác sĩ xem qua rồi, bác sĩ bảo là anh ăn hết cũng không sao." Bây giờ anh chỉ phải kiêng ăn những đồ cay nóng, còn lại thì có thể ăn tùy ý.

Lục Tu Viễn nhìn về phía cửa: “Có cần mượn bát đũa của y tá không?”

Lúc này Nhạn Lâm mới nhận ra sự sơ suất của mình, cô tức giận lấy ra bốn cặp bát đũa: “Cha mẹ nói là em cứ mang đồ ăn đến, họ sẽ đến sau, cuối cùng lại lừa em." Cô đã mang đồ đến rồi, nhưng người lại không thấy đâu.

Lục Tu Viễn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Lúc nào về tìm bọn họ tính sổ đi.”

"Nói bậy."

Lục Tu Viễn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lòng Nhạn Lâm mềm nhũn, bắt đầu tính toán.

Anh được thiết lập là nhân vật cô độc, lạnh lùng cấm dục, không suy nghĩ quá nhiều về mọi việc, tự mình đa tình càng là điều đại kỵ, là một người có nhân duyên tốt, chỉ cần đợi cho đến khi anh bình phục rồi đề cập đến việc ly hôn là được.

Tất nhiên, khuôn mặt đó thực sự rất đẹp, đẹp đến mức kinh ngạc, hai mươi năm sau có thể mê hoặc cả tấn người. Chẳng phải cô có cơ hội thì nên tận hưởng sao?

-------------------

Trên bàn có hai món thịt và hai món chay, thịt bò hầm, thịt lợn xé xào rau củ, một món rau và lát sen lạnh.

"Mấy món này đều do em làm hết hả?" Lục Tu Viễn hỏi.

"Ừm, thế nào? Ăn có hợp miệng không?"

“Ngon lắm.” Lục Tu Viễn nói: “Không ngờ em còn có tay nghề này.”

Bản thân Thu Nhạn Lâm rất có tài nấu nướng, nhưng Nhạn Lâm thì chỉ ở mức trung bình, bây giờ cô làm được như vậy do được hưởng lợi từ ký ức của nguyên chủ: “Mẹ mình nói cha cũng biết nấu ăn, là thật sao?” Cô không nhịn được mà bắt đầu buôn chuyện, trong ấn tượng của cô, ở thời đại này có khá ít đàn ông chịu vào bếp nấu ăn.

"Còn có thể là giả hử? Đừng nói là cha, ngay cả anh cũng biết"

"Thật hay giả thế?"

“Anh gạt em làm gì.” Lục Tu Viễn cười nói: “Anh vẫn nhớ lúc còn nhỏ, anh đã ăn cơm mẹ nấu mấy lần, thật sự rất khó ăn. Bây giờ bà ấy nấu ăn ngon như vậy, đều là do học từ cha đó."

Cái mà Nhạn Lâm quan tâm là: "Lúc nhỏ đã ăn cơm mẹ nấu mấy lần? À đúng rồi, em nghe nói anh đã sống ở chỗ ông bà nội rất lâu." Đây chính là lý do hai nhà có mối quan hệ thân thiết như vậy, nhưng Thu Nhạn Lâm và anh lại giống như hai người xa lạ.

“Anh sống với ông bà từ năm hai tuổi cho đến khi nhập ngũ.” Lục Tu Viễn nói: “Lúc anh ở trong quân đội, cha mẹ có đến thăm, từ lúc đó anh với cha mẹ mới bắt đầu trở nên thân thiết và giống như người một nhà.”

Nhạn Lâm vừa muốn cười, vừa cảm thấy hơi đau lòng thay cho bọn họ.

“Hồi nhỏ anh hay ốm đau, cha mẹ phải đi làm, chị gái thì mới bắt đầu đi học. Ông bà nội nói cha mẹ anh quá ngu ngốc, không biết chăm sóc con cái nên đã đưa anh về quê. Tuy điều kiện vật chất ở đó không tốt lắm nhưng sống rất thoải mái.”

"Anh biết làm đồng không?"

"Sao mà không biết được? Khó chịu nhất là lúc bóc ngô." Lục Tu Viễn khẽ mỉm cười: "Cả ngày ngồi canh đống ngô như núi, không có gì chán hơn."

Nhạn Lâm cũng mỉm cười, cô nhớ lại hình ảnh kiếp trước bản thân ngồi trên ghế gập bóc ngô, quả thực rất nhàm chán, động tác cứ lặp đi lặp lại như máy, làm mãi không hết.

Khi nói về ông bà nội kính yêu của mình, lời nói của Lục Tu Viễn dần dần hòa theo ký ức của anh: “Ông bà nội học rất giỏi, em từng nghe qua chưa? Bọn họ yêu nhau, kết hôn và có con khi còn du học ở nước ngoài. Sau khi kiếm tiền được vài năm, họ về nước và chọn một nơi có phong cảnh đẹp để định cư. Thỉnh thoảng họ lại được mời đi làm việc một thời gian, làm xong lại về quê. Nhà của ông bà được xây rất đẹp. Cha mẹ anh luôn nói rằng ông bà nghiện xây nhà, cứ tám năm, mười năm lại phá đi xây lại một lần."

Nhạn Lâm nói thật lòng: “Nghe anh nói như vậy làm em cũng muốn đi gặp ông bà nội.”

“Nếu như có thể khỏe lại, anh sẽ đưa em đến đó.”

Nhạn Lâm liếc anh một cái: “Nhất định sẽ khỏe lại thôi.” Kết luận này một phần là dựa vào cốt truyện cô đã biết, một phần là do thái độ quyết tâm và kiên trì của anh.

Lục Tu Viễn khựng lại, nghiêm túc nhìn cô: “Nếu nửa năm sau anh vẫn không khỏe lại thì…”

“Nếu anh không khỏe lại, em sẽ ở bên anh cả đời. Còn nếu anh khỏe lại, vậy thì tùy duyên.” Nhạn Lâm thành thật nói: “Đối với một người từng là quân nhân, em không làm được việc bình thường thì thơm lây, xảy ra chuyện thì bỏ chạy."

Hàng lông mi dài và dày của Lục Tu Viễn từ từ cụp xuống: "Nhạn Lâm, cảm ơn."

Anh không hoàn toàn chắc chắn về khả năng hồi phục của mình, nhưng Nhạn Lâm cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng. Nhưng anh sẽ không nói với ai, vì đây không phải là lúc để anh bỏ cuộc. Anh phải cố gắng hết sức để chống lại nghịch cảnh.

"Em muốn đến thăm anh thường xuyên. Bình thường mỗi ngày em đến đây vào lúc mấy giờ thì có thể gặp anh?" Cô hỏi như vậy là vì hôm qua cô đã đến đây từ sáng, nhưng anh không có thời gian gặp cô, cô bị một người đàn ông tên là Lôi Tử lịch sự chặn lại ngoài cửa.

Lục Tu Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Sau ba giờ chiều, trước tám giờ tối."

"Được." Nhạn Lâm mỉm cười chuyển chủ đề: "Em được phân công dạy toán ở một trường tiểu học tốt nhất trong huyện. Nhưng mà bằng tốt nghiệp cấp hai của em chung chung quá, không phải bằng dạy học. Nếu như em không đi làm, tự mình kinh doanh, anh và cha mẹ có đá em sang một bên không?”

Làm giáo viên thì được mọi người công nhận, nhưng còn

về việc tự kinh doanh thì nhiều người vẫn còn thành kiến. Nhạn Lâm dự định thử, nhà họ Lục có đồng ý hay không thì cô vẫn quyết định như vậy, cùng lắm là gây mâu thuẫn giữa bọn họ, lúc mỗi người một ngả, đôi bên cũng thấy thoải mái hơn.

Lục Tu Viễn khẽ nhướng mày: "Tự kinh doanh? Vậy thì hợp tác với anh đi, anh cũng đang bảo Lôi Tử ra mặt làm ăn thay anh."

“Thật sao?” Nhạn Lâm kinh ngạc, cô biết anh sẽ trở thành ông trùm kinh doanh, nhưng không ngờ anh lại chọn ra khơi vào lúc này.

Lục Tu Viễn cười nói: "Nếu có thời gian thì em cứ xem một lượt các chính sách mới được đưa ra, có rất nhiều cách kiếm tiền."

Đây là điều mà những người có khứu giác và thị giác nhạy bén nhất mới có thể thản nhiên nói ra vào lúc này, chỉ là cô không hiểu: “Hình như anh nhập ngũ từ năm mười sáu tuổi phải không? Sao biết nhiều về thế giới bên ngoài thế?”

Lục Tu Viễn nói: “Anh nằm ở bệnh viện lâu như vậy rồi, có nhiều thời gian để tìm hiểu.”

"Em không biết gì về chính sách cả, chỉ muốn làm trong ngành may, anh cảm thấy thế nào?" Nhạn Lâm bịa ra lý do: "Em đã đọc qua không ít sách về cắt và may quần áo, em nghĩ là em có khả năng."