Chương 7: Nữ phụ không chạy nữa (7)

"Ranh con chết tiệt, nói mau! Mày tới đây làm gì? Trộm đồ?!" Tống Chấn Gia hỏi.

Lôi Tử cười lạnh: "Thú vị thật, tôi đưa chị dâu tôi về nhà đấy. Trước khi hỏi tôi, các người nên giải thích lý do tại sao lại lén lút đột nhập vào nhà người khác mới phải?"

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Tống Đa Đa không biết từ đâu ra, giải thích: "Tôi là bạn thân của Nhạn Lâm, có chìa khóa nhà cậu ấy, tôi cùng cha mẹ đến đây để đón lễ cùng cậu ấy. Cha mẹ, đây là bạn của anh Lục. Anh tên Lôi Tử phải không?”

Lôi Tử im lặng một lúc, sau đó mới hừ một tiếng.

Giọng điệu của Tống Đa Đa trở nên thoải mái và nhiệt tình: "Vậy thì đúng rồi, mọi người đều không phải người ngoài, mau ngồi đi, à đúng rồi, Nhạn Lâm đâu?"

Lưu Vân thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho Nhạn Lâm đi vào.

Nhạn Lâm không nhúc nhích, đứng tại chỗ, đầu óc quay cuồng: Là một nữ phụ làm mọi thứ để thành toàn cho nam nữ chính cho dù có chán ghét đến mấy, là một nữ phụ oan chủng có những hiểu biết có hạn về người thân bạn bè của Lục Tu Viễn, trước ngày hôm nay cô cũng chưa từng biết đến nhân vật Lôi Tử này, sao nữ chính Tống Đa Đa lại biết?

Hiện tại Tống Đa Đa đang thất nghiệp ở nhà, cô ta và Vương Tế Xuyên đang có mong muốn khởi nghiệp nhưng không có vốn, còn phải đối mặt với nhiều vấn đề trong gia đình như những lời trách mắng của cha mẹ, em trai đang thất nghiệp. Sao có thể có thời gian rảnh rỗi để ý đến các mối quan hệ xã giao của người đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn với nữ phụ?

Trực giác mơ hồ nói cho Nhạn Lâm biết, ngoài việc linh hồn của cô xuyên thành Thu Nhạn Lâm, hình như còn xảy ra một số chuyện bất thường, khác với hướng đi của tiểu thuyết.

Trí tưởng tượng của Nhạn Lâm có hạn, chưa kịp nghĩ ra liền bỏ cuộc. Cô bước vào, nhìn Tống Đa Đa đang tươi cười làm quen với Lôi Tử, nói: “Tôi đưa chìa khóa nhà tôi cho cậu khi nào vậy? Trong lúc mộng du? Trong lúc không tỉnh táo? Cậu đến đây thế này làm tôi sợ đấy.”

Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra, cô hỏi dựa trên ký ức và trải nghiệm thực tế của nguyên chủ. Cá nhân cô cực kỳ phản cảm với loại chuyện này, khó chịu đến mức muốn lật mặt ngay lập tức.

Tống Đa Đa bị tra hỏi như vậy liền đỏ mặt, nhưng cô ta phản ứng lại rất nhanh: “Cậu nói gi thế? Nhà cậu có mấy cái chìa khóa mà, lần trước lúc cậu đến bệnh viện, tôi đưa cậu chú dì ra ngoài, chính là lần đó, cậu không rút chìa khóa ra, cậu quên rồi hả?" Nói xong, cô ta cúi đầu tỏ vẻ ủy khuất.

“Cậu giỏi lừa gạt thật đấy.” Nhạn Lâm nhìn chằm chằm cô ta, không nể mặt nói: “Hôm đó tôi đưa chìa khóa và tiền trên người cho dì Lục cậu giữ rồi, thế nào? Có cần cùng nhau đến nhà họ Lục đối chất không?"

“…” Tống Đa Đa há miệng nhìn Nhạn Lâm, sau đó mím chặt môi, lại cúi đầu xuống lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhạn Lâm cũng ngạc nhiên không kém gì Tống Đa Đa: Không phải cô ta là nữ chính ngốc nghếch hiền lành sao? Sao có thể nói dối không chớp mắt như vậy?

Cô chỉ là không ly hôn thôi, sao lại kích động Tống Đa Đa đến mức này? Nói đi cũng phải nói lại, có cái gì mà Tống Đa Đa phải kích động?

Lôi Tử thực sự tức giận, ra hiệu cho Lưu Vân đi vào, đóng sầm cửa lại rồi nhìn về phía ba người nhà họ Tống: “Nói đi, rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Thực ra cậu ta cũng thầm cảm thấy chị dâu mình hơi bất cẩn: Nếu bình thường chị ấy không làm việc qua loa đại khái như vậy thì sao gia đình kia có thể lợi dụng điểm này của chị ấy được? Chuyện cũng không có gì to tát, lúc về cậu ta sẽ nói lại với anh Viễn, để anh ấy nói với cô là được.

Lưu Vân cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ tập trung làm công việc của mình, kiểm tra từng phòng một sau khi bước vào.

Lý Ngọc Như lo đến mức sắp khóc, bà ta không ngờ rằng Thu Nhạn Lâm lại có phản ứng lớn như vậy.

Chuyện này do bà ta mà ra.

Bà ta đã quên mất chuyện xảy ra khi nào, khi mà Đa Đa vô tình mang chìa khóa nhà Thu Nhạn Lâm về, cũng đã quên mất lúc đó bà ta nghĩ thế nào mà giữ lại chiều khóa trong tay.

Hôm nay trước khi đến, bà ta nghĩ rằng hai đứa nhỏ thân như chị em ruột, cộng thêm có việc cần Thu Nhạn Lâm giúp đỡ nên đã cầm chìa khóa, muốn trả lại một cách không dấu vết, trong lòng mới thấy yên tâm hơn.

Nhưng hôm nay là Trung thu, Thu Nhạn Lâm lại sống ở khu tập thể, sau khi đợi trước cửa không bao lâu, có mấy nhóm người lên xuống lầu, còn thuận tiện hỏi thăm về Nhạn Lâm. Bà ta cảm thấy xấu hổ nên nhân lúc không có người đi ngang qua đã mở cửa vào nhà, nghĩ rằng nếu Thu Nhạn Lâm về có cảm thấy kỳ lạ cũng không sao, cứ bảo cô quên khóa cửa là được.

Nhưng bà ta không ngờ Thu Nhạn Lâm vừa bước vào đã lật mặt, vốn dĩ lời con gái bà ta nói rất hợp tình hợp lý, nhưng Thu Nhạn Lâm lại suy diễn ra...

Tống Chấn Gia trừng mắt nhìn vợ, sau đó xoay người đứng dậy, tươi cười nói: "Vừa rồi là do Đa Đa muốn bao che cho chúng tôi, thực ra không biết là nó đã mang chìa khóa này về từ lúc nào. Hôm nay chúng tôi tới đây, một là vì muốn cùng nhau đón lễ, hai là muốn trả lại chìa khóa một cách đàng hoàng.”

Lưu Vân quay lại, gật đầu ra hiệu với Nhạn Lâm và Lôi Tử.

Nhạn Lâm cầm chiếc ví nhỏ, móc ra hai tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho Lưu Vân: "Giúp tôi tìm một người thay khóa càng sớm càng tốt, phải là ổ khóa tốt nhất hiện nay."

Lưu Vân không nhận: "Em có một người quen, anh Viễn cũng biết. Chị dâu, đợi khi nào thay xong ổ khóa rồi đưa tiền cho em cũng được, tờ này to quá."

Nhạn Lâm thực sự không biết giá của khóa, vậy nên cô lấy lại một tờ, tờ còn lại nhét vào túi áo khoác của Lưu Vân: “Cậu thanh toán giúp tôi, số còn lại coi như tôi mời cậu và Lôi Tử ăn sáng."

Một cái bánh quẩy giá bốn xu, một tô đậu hũ giá năm xu, bánh kếp không trứng giá mười xu. Số tiền mà chị dâu cho thực sự đủ để hai anh em họ có một bữa sáng ngon lành. Lưu Vân không nói gì nữa, mỉm cười cúi đầu: "Được rồi, em đi nhanh rồi sẽ về, cảm ơn chị dâu!" Sau đó dặn dò Lôi Tử một câu: "Cái đuôi vẫn luôn đi theo đó, em sẽ mang chúng qua."

Lôi Tử nói: "Nhanh lên đấy."

"..." Nếu không phải thời điểm không phù hợp, Nhạn Lâm thật sự muốn hỏi bọn họ: Hai người rốt cuộc là anh em của Lục Tu Viễn hay là người bất chính gì?

Tại sao lời nói ra lại khiến người ta bối rối như vậy?

Cái đuôi vừa có thể đi theo vừa có thể mang theo là cái giống gì?

Nhưng đây chỉ là những suy nghĩ lặt vặt, Nhạn Lâm đi đến giữa phòng khách, nhìn Tống Đa Đa: "Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn thân tốt nhất của tôi, nhưng bây giờ cậu thật sự rất kỳ lạ. Lần trước thì nói mấy lời thiếu suy nghĩ với chú dì nhà họ Lục, làm họ vô cùng rất tức giận. Hôm nay còn hay hơn nữa, trực tiếp đến nhà tôi mà không có sự cho phép của tôi, tôi thực sự không kết bạn nổi với loại người như cậu, đợi tôi xác nhận xong các người không trộm thứ gì trong nhà tôi thì mau ra ngoài đi.”