Chương 8: Nữ phụ không chạy nữa (8)

“Tôi trộm đồ nhà cậu?” Tống Đa Đa tức đến trợn tròn mắt, nước mắt trào ra: “Nếu tôi là loại người lòng dạ bẩn thỉu như vậy thì cần gì phải đợi đến bây giờ? Lúc cha mẹ cậu qua đời..."

"Sao cậu cứ thích lấy người đã mất ra để nói thế?" Nhạn Lâm ngắt lời cô ta, mượn chủ đề nói: "Lúc cha mẹ tôi còn sống có đối xử tệ với cậu không? Cậu cứ nhắc đến họ là có ý gì?

"Nghe rõ đây, bắt đầu từ hôm nay, tôi cùng cậu và Vương Tế Xuyên, tuyệt giao."

“Từ giờ trở đi tôi và các người là người xa lạ. Có gặp nhau trên đường, tôi cũng sẽ coi như nhìn thấy một cái cây."

“Đừng hỏi tại sao, tôi đã bị các người phiền đủ rồi.”

Trong loại hoàn cảnh như thế này, sau khi nữ phụ xui xẻo được sống lại, ngoài việc tránh xa nam nữ chính, còn lựa chọn nào sáng suốt hơn sao? Đây cũng không phải là thời đại muốn làm gì thì làm.

Cô vừa dứt lời thì có người gõ cửa.

Lôi Tử mở cửa, bước vào còn có hơn chục thanh niên với vẻ ngoài khác nhau, cùng một vẻ mặt nghiêm nghị.

Lúc này Nhạn Lâm mới hiểu được cái đuôi mà Lưu Vân là nói gì, tâm trạng cô thay đổi, suýt chút nữa bật cười.

Chân Tống Đa Đa nhũn ra, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy trận tượng lớn như thế.

Tống Chấn Gia và Lý Ngọc Như cũng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Khuôn mặt tròn trịa của Lôi Tử căng ra, nghiêm túc nói: “Chị dâu, chị kiểm tra xem có thiếu thứ gì quan trọng không, đề phòng vạn nhất, cứ bảo bọn họ giao hết đồ trong túi ra để kiểm tra. Đáng lẽ nên báo chuyện này cho cảnh sát, nhưng em biết chị tốt bụng. Tuy nhiên, những gì cần làm thì vẫn phải làm."

Nhạn Lâm gật đầu cười, theo ký ức của nguyên chủ, chậm rãi kiểm tra lại những đồ đạc quan trọng.

Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, thôi thì cứ để đám Lôi Tử bọn họ làm gì thì làm đi. Dù sao thì cô cũng đã bất hòa với Tống Đa Đa, cứ để Lôi Tử bọn họ làm cho chắc chắn.

Nửa tiếng sau, Tống Chấn Gia, Lý Ngọc Như và Tống Đa Đa rời đi nhà có tang, hai mẹ con vừa đi vừa khóc.

Thợ thay khóa cũng đã đến, nhanh chóng thay cho cô ổ khóa mới, còn bổ sung thêm hai chốt trên và dưới cửa, là ý của Lưu Vân.

Nhạn Lâm tự nhiên cảm thấy biết ơn vì có thêm cảm giác an toàn.

Khi tiễn hơn mười người đi, cô đưa cho Lôi Tử, Lưu Vân hai mươi tệ: “Mua đồ uống cho mọi người nhé, làm phiền các cậu rồi.”

Mười tệ ở thời đại này có thể ăn một bữa thịnh soạn trong một nhà hàng nhỏ, hai mươi tệ là đủ cho chục người ăn một bữa đêm ngon lành.

Mười "cái đuôi" trong miệng Lưu Vân nghe thấy vậy, lập tức cười tươi, mồm năm miệng mười nói: "Cảm ơn chị dâu!"

Nhạn Lâm mỉm cười. Thành thật mà nói, cô mới là người phải cảm ơn bọn họ.

Có một nhóm người tạo đà cho cô tuyệt giao với Tống Đa Đa và Vương Tế Xuyên um sùm như vậy, mấy chuyện với vẩn gì đó sẽ không có khả năng xảy ra.

-----

Vào chiều hôm sau, trong phòng bệnh của Lục Tu Viễn.

Lâm Uyển khoanh tay, nghiêm túc đi tới đi lui trước giường bệnh, lẩm bẩm: "Đúng là cái đò khốn nạn, đúng là cái thứ không ra gì, mẹ chưa thấy qua đứa nào ngu ngốc hơn con."

Lục Tu Viễn vừa mới nói với bà rằng hôm qua khi anh và Nhạn Lâm ăn tối cùng nhau đã nói về triển vọng tự kinh doanh. Kết quả là Nhạn Lâm bị anh dẫn dụ từ bỏ công việc giáo viên được giao, chuyển sang ngành may mặc.

Lục Tu Viễn chỉ biết cười.

"Con muốn giải ngũ tự mình kinh doanh, mẹ không cản con, con muốn làm gì thì làm, nhưng sao con có thể hại Nhạn Lâm!?" Lâm Uyển tức đến đau cả gan: "Công việc giáo viên tốt như thế, con lại thuyết phục người ta từ bỏ để chuyển sang nghề khác, đây là việc con người sẽ làm sao? Nếu đứa trẻ ngốc đó lỗ vốn thì thế nào? Tiền thì chúng ta có thể bù, nhưng chén cơm cả đời con bé chúng ta bù được hả? Lúc nhìn lại, chẳng phải sẽ oán trách suốt đời sao?

Lục Tu Viễn bất lực: “Chính cô ấy cũng nói, bằng của cô ấy không phải bằng dạy học, con nhìn cũng thấy sợ, mẹ xem tính cách kia của cô ấy, bây giờ đã khá hơn rất nhiều, chứ trước kia quả thật có hơi vô tâm..."

"Mẹ thấy con mới là đứa có cái đức tính đáng sợ!" Lâm Uyển lao tới chỗ con trai mình, dùng ngón tay chọc mạnh vào má con trai, sau đó chuyển tay nhéo mạnh vào tai con trai mình.

Ở chỗ riêng tư, bà chính là hình ảnh trái ngược của tên mình, khi con cái mắc lỗi, bà trông rất hung dữ.

Lục Tu Viễn rít lên, cau mày nói: "Người bệnh mà mẹ cũng đánh được, con tìm đâu ra một người mẹ như mẹ chứ?"

Lâm Uyển buông tay ra, nhưng vẫn vỗ vào gáy con trai mình một cái, nói: "Nhạn Lâm tìm đâu ra một người chồng như con chứ? Cha mẹ có lòng tốt để hai đứa ăn cơm một mình cho riêng tư, kết quả là con lại đi khuyên người ta đổi nghề, lỗi lầm của con làm chậm trễ cả đời người ta, từ chức thì dễ, quay lại mới khó, rốt cuộc con có biết không hả?"

Lục Tu Viễn quá chắc chắn về phản ứng của cha mẹ mình, nếu không anh thì anh sẽ không nhận đảm nhận việc bị mắng này: “Đó là vợ con, sao con có thể hại cô ấy được? Hơn nữa, vợ chồng đồng hành cùng nhau chẳng phải tốt hơn sao, có ngôn ngữ chung."

Lâm Uyển rất vừa giận, nhưng trong đầu lại chuyển sang việc cấp bách nhất: “Mẹ điên thật rồi, thời gian đi nổi giận với anh chẳng thà đi khuyên Nhạn Lâm đừng nghe con nói bậy mới đúng. Ranh con, con cứ chọc tức mẹ đi, sớm muộn gì mẹ cũng làm cho con tức đến phát choáng."

Nói thật, Lục Tu Viễn thích dáng vẻ mẹ mình tức giận nên không ngại đổ thêm dầu vào lửa: “Không cần đi đâu, trước giờ cơm trưa Lôi Tử đã tới báo cáo, nói là Nhạn Lâm nghỉ việc rồi. Trường đang thiếu giáo viên nên cô ấy đã tiến cử chị họ của mình. Bên phía trường đã gặp mặt chị họ cô ấy, thấy rất hài lòng nên đã trực tiếp tuyển dụng.”

"..." Lâm Uyển chỉ vào con trai mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con đang bệnh nên mẹ sẽ không so đo với con. Con cứ đợi đó cho mẹ, đợi khi nào con khỏe rồi, để xem mẹ có đập cho con một trận không."

Lục Tu Viễn cười khúc khích.

Lâm Uyển tức giận một lúc, sau đó ngồi xuống đầu giường, bắt đầu nghiêm túc lo lắng: "Nhạn Lâm cái con bé ngốc nghếch đó, tại sao con nói gì là nó nghe cái đó? Mẹ có khen con không ít với nó, nói là con nói chuyện rất có lý, thế mà nó lại tin là thật? Chẳng lẽ làm mẹ còn có thể nói con trai mình không tốt sao? Sau này biết thế nào đây, con dâu ngốc chỉ nghe lời đứa con trai ngu của mình, ngày tháng sau này biết sống thế nào?

-------------------

Nhạn Lâm dẫn chị họ Thu Nhạn Vi về nhà mình, lấy ra hai chiếc túi đã chuẩn bị sẵn: “Chị ba, đây là mấy bộ quần áo, còn có cả hai đôi giày da, em ngẫu hứng mua thôi, thực ra kiểu dáng này có hơi không hợp, cũng may là vừa với chị, chị mặc đi." Nói xong, cô lại mở chiếc túi còn lại, lấy ra một chiếc áo len dệt kim màu xám: "Cái áo này em mặc vào, người ta đều nói là trẻ em mặc đồ người lớn, em mặc không vừa, nhưng chị mặc trông rất đẹp.”