Chương 2

“Trần Đại Cước!" Bỗng nhiên truyền đến một tiếng tru lanh lảnh mạnh mẽ, mọi người quay đầu lại nhìn, Lưu Cúc Hương đang chống nạnh, vẻ mặt phẫn nộ, nước miếng tung bay, "Con mẹ nó! Lại dám nói chuyện phiếm của Đào Nhi nhà tao! Xem tao có xé nát cái miệng thối tha này của mày không!”

Vợ Trần gia Trần Thu Cúc được xưng là Trần Đại Cước, trong tên bà ấy và Lưu Cúc Hương đều có một chữ "Cúc", đều là từ đại đội sản xuất Tây Phong sát vách gả tới, mệnh xung đột, vẫn luôn không hợp ý.

Trần Thu Cúc ghét nhất người khác gọi bà ấy là "Trần Đại Cước", nhưng mỗi lần Lưu Cúc Hương đều gọi bà ấy như vậy, đứng trong đám người, Trần Thu Cúc nhướng mày, trừng mắt, cũng không cam lòng yếu thế chống nạnh quát: "Miệng mọc ở trên người mẹ mày à, thích nói gì mày quản được sao? Hơn nữa, nếu là Đào Nhi nhà mày không thanh bạch, mày nhảy lên làm gì? Đừng để bị tôi nói trúng, đồ đàn bà thối không biết xấu hổ giống mẹ thật, Đào Nhi còn học mẹ nó làm chuyện không biết xấu hổ, đoạt đối tượng người ta!"

"Mày --" Lưu Cúc Hương tức đến ngực bốc lên một mồi lửa, đang muốn vọt vào trong đám người xé cái miệng thối của Trần Thu Cúc, nhưng nghĩ lại, nếu bà ta thật sự náo loạn, không phải chứng thực lời Trần Thu Cúc nói là sự thật sao?

Danh tiếng của Đào Nhi không thể hư.

Lưu Cúc Hương rầu rĩ nghẹn ở ngực, bưng chậu cười lạnh, "Đào Nhi nhà tao trong sạch, là một cô gái tuân thủ quy củ nhất, các người là những người nói xấu sau lưng, đều vì đỏ mắt ghen tị! Cũng đúng, con gái nhà tôi thành phượng hoàng trong núi bay ra ngoài, sẽ đi trong thành hưởng phúc. Con gái các người thì sao? Cả đời đào đất! Thật đáng thương!"

Nói xong Lưu Cúc Hương quay đầu đi, mọi người nhìn bóng lưng đuôi bà ta sắp vểnh lên trời...... Phi!

-

Lưu Cúc Hương dọc theo đường về nhà, càng nghĩ càng tức.

Vừa rồi những lời đồn đại kia thật sự không dễ nghe, người đại đội sản xuất Giang Ninh bắt nạt bà ta là cô vợ ngoại lai...... Mẹ kế chính là mẹ kế, dù nuôi thế nào, cũng chỉ có thể dưỡng ra một bạch nhãn lang!

Lưu Cúc Hương đi nhanh về nhà, một cước đá văng cửa Giang Mạt, chửi ầm lên, "Đồ bồi thường tiền! Tao ít cho mày ăn hay là ít cho mày mặc? Cả ngày ở bên ngoài bày ra bộ dạng đáng thương kia, muốn các hương thân đâm xương sống của tao mắng đúng không? Mày đúng là bạch nhãn lang vô lương tâm! Nuôi không mày lớn như vậy!

Lưu Cúc Hương mắng xong, mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tập trung nhìn lại, phát hiện Giang Đào cũng ở đây, trong lòng bàn tay cầm mấy viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, giống như đang tính toán đưa cho Giang Mạt.



Kẹo này là Nhϊếp Sĩ Trung cho, người nông thôn nào thấy qua kẹo xinh đẹp như vậy, đều bị Lưu Cúc Hương giấu vào trong bình sắt, luyến tiếc ăn.

Nhìn thấy kẹo này, cơn tức của Lưu Cúc Hương lại từ từ bốc lên, sải bước đi qua cướp đi, trừng mắt liếc Giang Đào một cái, "Cho nó ăn món đồ quý giá này làm gì?! Nó không biết nhìn hàng, chỉ biết lãng phí đồ tốt! Hơn nữa, nó đi ra ngoài nói xấu con đấy, hắt nước bẩn lên người chị gái nó đấy! Nói con dùng thủ đoạn không biết xấu hổ, cướp đối tượng tốt của nó đấy!

Giang Đào vừa nghe, trừng mắt nhìn về phía Giang Mạt, thanh âm và mặt đều gấp đến độ có hơi biến dạng, "Giang Mạt! Cô đã đồng ý với tôi, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!”

Đại tiểu thư mới từ trong viện hào môn cao cấp xuyên thành Giang Mạt thích ra vẻ, còn hơi mơ hồ.

-

Năm phút trước, cô vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy cô gái thắt bím tóc quai nón đeo hoa hồng lớn ăn mặc quê mùa, mặt mày hớn hở khoe khoang với cô.

“Thấy mấy viên kẹo sữa thỏ trắng này không? Đây là anh Sĩ Trung cố ý mua cho chị ăn, đáng quý, một viên đáng giá hơn một miếng thịt. Sau này chị gả lên thị trấn, thứ tốt còn nhiều lắm, rốt cuộc em là em gái của chị, sau này thỉnh thoảng cũng phải giao tiếp với nhà anh Sĩ Trung, đừng có tỏ ra quá quê mùa, làm mất mặt chị.”

“..." Giang Mạt không nói gì liếc cô ta một cái, cô chị kế được lời này cầm mấy viên kẹo sữa thỏ trắng tựa như khổng tước xòe đuôi, xem thành bảo bối hận không thể khoe khoang với toàn thế giới, đây là chưa từng trải đời à, thật sự nên dẫn chị kế này đi xem cuộc sống trước kia của mình.

Kẹo sữa thỏ trắng? Cô cũng không hiếm lạ, quá ngọt, ngấy răng.

Trong căn biệt thự rộng mấy ngàn mét vuông của cô, trong tủ bánh ngọt được làm lạnh vĩnh viễn ở nhiệt độ 7 độ C, tất cả đều là một hộp chocolate Debauve & Gallais, đó là nhãn hiệu chocolate hoàng gia lâu đời nhất, nổi tiếng nhất nước Pháp, ba nghìn năm trăm đồng một hộp.

Muốn ăn, cô cũng chỉ ăn tốt nhất.