Chương 3: Vào Thành Phố

Một chiếc xe jeep chạy tới phía sau Tả Cảnh Ngôn, người lái xe là Lục Hạo Đình, ghế phụ là đồng đội Tần Phong. Tần Phong chịu trách nhiệm huấn luyện trong quân đội. Hai người đang trên đường đi họp quân khu.

Tần Phong ánh mắt sắc bén, từ xa đã nhìn thấy Tả Cảnh Ngôn, mỉm cười hỏi Lục Hạo Đình. Dù sao hai người cũng phải vào thành phố, để chị dâu đi nhờ cũng không tính là vi phạm kỷ luật.

Lục Hạo Đình đặt một tay lên cửa kính xe, cau mày nhìn bóng lưng Tả Cảnh Ngôn. Từ khi tới đây, cô đã thích ưỡn ẹo bắt chước phụ nữ trong thành phố đi giày cao gót.

Nhưng hôm nay lại bước đi sải chân bước đi đầy tiêu sái, ai không biết còn tưởng là nữ quân nhân.

Nhưng Tả Cảnh Ngôn là người duy nhất thắt bím tóc dài, tóc còn dài qua mông, theo mỗi bước chân đung đưa qua lại.

Để cô lên xe khác nào cho cô thêm cơ hội chọc tức anh?

Nhìn thấy Tả Cảnh Ngôn ở phía sau, Tần Phong đang định gọi cô lên xe thì Lục Hạo Đình ngăn lại.

“Không hợp quy củ.”

Nói xong, Lục Hạo Đình nhấn ga, chiếc xe jeep phóng qua Tả Cảnh Ngôn với tốc độ cao.

Bánh xe cuốn tung bụi mù khắp trời, Tả Cảnh Ngôn đứng bên đường ho khan, ngẩng đầu lên chỉ thấy thùng xe, chiếc xe lại không có ý định dừng lại. Cô tức quá chỉ vào chiếc xe jeep:

"Lái xe kiểu gì thế? Không nhìn thấy trên đường có người à?"

Tần Phong nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tả Cảnh Ngôn bộ dáng tức giận, cười trêu chọc Lục Hạo Đình:

"Vợ cậu giận rồi kìa."

Lục Hạo Đình ủ rũ im lặng, người phụ nữ này vẫn thô lỗ như vậy. Anh hít một hơi thật sâu, nếu tiếp tục chung sống với người phụ nữ này, chắc chắn mình sẽ phát điên, quay sang hỏi Tần Phong:

"Tần Phong, giúp tôi hỏi cha cậu gần đây nhà máy có tuyển công nhân không?"

Cha Tần Phong là giám đốc một nhà máy quân sự, bố trí công nhân tạm thời chắc không có vấn đề gì.

Tần Phong kinh ngạc. Lục Hạo Đình là loại người thà đổ mồ hôi còn hơn cầu cứu, nay lại mở lời nhờ vả.

Tần Phong cười nói: "Để tôi về hỏi lão già. Tôi đoán sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Cám ơn, ngoài ra người có thể xin ở ký túc xá đơn không?"

Lục Hạo Đình cảm thấy mình đòi hỏi quá nhiều, nói lời này mặt đỏ bừng.

"...Cậu đang tìm việc cho ai?"

Tần Phong cảm thấy có gì đó không ổn, nghi ngờ hỏi Lục Hạo Đình.

"Cho Tả Cảnh Ngôn. Hôm qua chúng tôi đã thỏa thuận, chỉ cần tìm cho cô ấy một công việc và một nơi ở, cô ấy sẽ đồng ý ly hôn với tôi."



Lục Hạo Đình chỉ có thể nói ra sự thật, dù sao hắn cũng đã trở thành trò cười trong khu, cũng không sợ xấu hổ.

“Được rồi, tôi sẽ báo cho cậu sau.”

Tần Phong thông cảm nhìn người đồng đội. Gần đây Tả Cảnh Ngôn nổi tiếng trong khu gia đình quân nhân, khắp nơi ăn trực lại cãi vã, chuyện của cô đã truyền vào trong quân đội.

Thật sự không công bằng khi một quân nhân kiệt xuất như Lục Hạo Đình lại có một người vợ vô liêm sỉ như vậy.

“Sau này đừng tùy tiện làm người tốt, bằng không lại mắc nợ cả đời. Đừng lo, cho dù nhà máy quân sự không thiếu người, tôi vẫn có thể tìm được đơn vị khác. Chỉ là một công việc thôi mà, còn không đơn giản sao?”

Tần Phong vỗ ngực hứa hẹn.

"Cám ơn."

"Sao cậu lại khách sáo như vậy? Thật tức chết tôi mà!"

Tần Phong không vui, đã là đồng chí nhiều năm như vậy, sao vẫn còn phải cảm ơn?

Tả Cảnh Ngôn phun ra đống cát bụi trong miệng, tiếp tục bước vào thành phố. Thật xui xẻo gặp phải kẻ không có mắt.

Không ngờ từ khu quân đội đến thành phố lại xa như vậy. Cô đã đi bộ hơn nửa tiếng vẫn chưa đến nơi.

Đi bộ giữa trời nắng lại không có gì che chắn, cô thực sự khát khô cổ.

"Đồng chí, đồng chí vào thành à? Tôi chở đồng chí."

Một chiếc xe jeep đỗ bên cạnh cô, những người trong xe kéo cửa kính xuống nhiệt tình mời.

Tả Cảnh Ngôn nhìn qua, thấy trong xe có hai người, người gọi cô là một quân nhân khoảng bốn mươi tuổi, tươi cười nhìn rất hiền lành, tài xế là một quân nhân trẻ, cả hai đều không có vẻ gì là người xấu.

Người thời đại này lương thiện nhiệt tình, người trên xe đều là quân nhân nên không có gì phải sợ hãi.

"Cảm ơn, đội trưởng."

Tả Cảnh Ngôn mở cửa bước vào xe.

Đôi mắt của người lính trẻ cứng đờ khi nhìn thấy cô.

Còn chưa kịp nhắc cấp trên người trước mắt là Tả Cảnh Ngôn thì cô đã lên xe mất rồi, đành nuốt lại những lời định nói.

Chu Quốc Sinh mỉm cười hỏi Tả Cảnh Ngôn:

"Đồng chí, đồng chí có sống gần đây không?"

Tả Cảnh Ngôn mỉm cười đáp:



"Không, cháu sống trong khu nhà dành cho gia đình quân nhân. Chồng cháu cũng là quân nhân như chú."

Trương Uy đang lái xe nghe được lời Tả Cảnh Ngôn thì càng chắc chắn rằng mình đã nhận ra đúng người, anh đã tận mắt chứng kiến người phụ nữ này chửi bới người khác.

Ôi chúa ơi!

Cô ta không khác gì người đàn bà chanh chua, nói những lời khó nghe khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Sau này hỏi thăm mới biết là vợ của Lục tiểu đoàn trưởng. Đáng tiếc một sĩ quan kiệt xuất như Lục tiểu đoàn trưởng lại lấy phải người như thế.

Vừa rồi hắn muốn ngăn cản Chu chính ủy, nhưng đã chậm một bước. Trương Uy chớp mắt ra hiệu với Chu chính ủy, nhưng Chu chính ủy căn bản không nhìn hắn. Nghe nói Tả Cảnh Ngôn ở trong quân khu, vui vẻ hỏi:

"Ồ, chồng cô tên gì?"

Tả Cảnh Ngôn mỉm cười đáp: "Lục Hạo Đình thuộc Thủy quân lục chiến."

"Là cậu ấy à? Haha, tôi biết anh ấy. Tôi đã nhận giấy kết hôn của hai người!"

Chu chính ủy nghe nhắc đến Lục Hạo Đình liền cười đến vui vẻ. Hắn là một thanh niên được quân trưởng đánh giá cao, ba lần vô địch võ thuật, đơn vị do hắn chỉ huy có khả năng chiến đấu ngoan cường, rất có tố chất. Lục Hạo Đình là một nhân tài hiếm có với tương lai tươi sáng.

Ban đầu ông còn muốn giới thiệu cháu gái của mình cho Lục Hạo Đình, nhưng tiếc là đã quá muộn, người ta đã đính hôn ở quê nhà.

"Thật sao? Thật trùng hợp."

Tả Cảnh Ngôn mỉm cười tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ: Chúng tôi sẽ sớm phiền chú phê duyệt đơn ly hôn thôi!

Chu chính ủy rất lắm lời, suốt dọc đường cùng Tả Cảnh Ngôn trò chuyện, Tả Cảnh Ngôn cũng hào phóng đáp lời.

Trương Uy nhìn qua gương chiếu hậu nhiều lần, trong mắt lộ vẻ bối rối, nếu không nhìn thấy cô ta lên cơn chửi bới, anh ta hẳn sẽ nghĩ cô là một người có học thức.

Anh ta lo lắng Chu chính ủy vô tình chọc vào người phụ nữ này cũng sẽ bị mắng chửi.

Chiếc xe nhanh chóng tiến vào thành phố, Chu chính ủy họp tại khu quân sự nên Tả Cảnh Ngôn bảo họ thả cô ở ngã tư.

Sau khi xuống xe, Tả Cảnh Ngôn nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn đội trưởng. Khi nào có thời gian cho cháu mời chú chén trà nhé."

"Ha ha, được rồi, tạm biệt."

Chu Quốc Sinh rất thích tính cách của Tả Cảnh Ngôn, cảm thấy cô vui vẻ, lễ phép và rộng rãi, trò chuyện với cô cũng rất vui.

Trương Uy lái xe đi mà không đợi họ chào hỏi xong, vừa rời đi, anh ta nói với Chu chính ủy với vẻ sợ hãi:

"Ngài biết người phụ nữ vừa rồi là ai không?"