Chương 5: Đập Phá Cửa Hàng

Lương La Mỹ nghe vậy sợ hãi liền đề nghị bồi thường:

"Xin lỗi, tôi bồi thường cho quý khách mười tệ được không?"

"Mười tệ? Mười tệ của ngươi là cái thá gì? Tuần sau con trai tôi kết hôn, tóc này làm sao dám để người ta nhìn thấy?"

Khúc Mị Phương càng nghe càng giận. Lương La Mỹ bối rối toát mồ hôi, không ngừng nâng mức bồi thường.

Cuối cùng, giá lên tới 100 tệ mà Khúc Mị Phương vẫn không chịu, càng kích động và định gọi người đến phá cửa hàng.

Rất nhiều khách hàng khác đến uốn tóc đã bỏ chạy khi thấy tình hình này.

Nếu hôm nay chúng ta không giải quyết vấn đề thì danh tiếng của tiệm sẽ xấu đi, làm sao mở tiệm được nữa, Lương La Mỹ lo lắng kêu lên:

"Vậy quý khách muốn gì? Phải bồi thường bao nhiêu mới hài lòng?"

“Tôi có nhiều tiền, có một ngàn cũng không đền nổi. Làm sao tôi mang mái tóc này đi dự đám cưới con trai? Nếu không thể phục hồi về như trước thì các người không xong với tôi đâu."

Khúc Mị Phương không chịu bỏ cuộc, lại không cần tiền. Nếu không muốn tiền, Lương La Mỹ còn làm được gì khác.

Tả Cảnh Ngôn ăn dưa một lúc lâu, khách hàng uốn tóc khoảng bốn mươi tuổi, trắng trẻo, bụ bẫm và rất ưa nhìn, mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh màu tím, quần tây đen, giày da đanh đen và trên tay đeo một chiếc đồng hồ hiệu Seagull.

Ở thời đại này, người có thể ăn mặc như vậy đều là đại gia, Tả Cảnh Ngôn mỉm cười, đây quả thực là hũ vàng đầu tiên của cô mà.

Mặc dù đầu bị bỏng nhưng không phải là không thể giải quyết được. Tả Cảnh Ngôn đợi đến khi Lương La Mỹ không còn lựa chọn nào khác mới đứng dậy và mỉm cười nói với khách:

"Chị, xin đừng kích động. Tôi có thể giúp chị."

Khúc Mị Phương đang kích động thì bất ngờ một cô gái đến nói rằng có thể giúp mình, lại còn là một cô gái nông thôn nên không tin chút nào, giận dữ đuổi cô ra ngoài:

"Đi đi, đi đi, cô thì có thể làm gì?"

Tả Cảnh Ngôn không quan tâm đến thái độ của người phụ nữ, với hình ảnh và tuổi tác của cô, khó trách bà ta không tin, duỗi hai ngón tay ra, nhanh nhẹn nói:

"Hai bước. Đầu tiên, tôi sẽ tỉa mái tóc uốn của chị để chị không bị người khác nhìn thấy. Thứ hai, tôi sẽ làm cho chị một bộ tóc giả. Chị thấy có ổn không?"

"Tóc giả? Cô muốn tôi đội tóc giả?"

Khúc Mị Phương cau mày không vui, chỉ có người hói mới đội tóc giả!

Tả Cảnh Ngôn mỉm cười gật đầu:

"Ừ, nhưng nó trông không giống tóc giả, sẽ không ai nhận ra đâu."



"Không, không, không, ai biết chúng được làm từ loại tóc gì? Nhỡ đâu đó là tóc của người chết thì sao? Thật kinh tởm!"

Khúc Mị Phương kiên quyết từ chối, bà sắp làm mẹ chồng, sao có thể đội một bộ tóc giả làm từ tóc của người chết trong ngày trọng đại.

Tả Cảnh Ngôn cười rạng rỡ, vén bím tóc lên cho bà ta xem:

“Với tóc của tôi, chị có thể cắt dài bao nhiêu tùy ý, tôi sẽ cắt ngay tại chỗ để chị có thể tận mắt nhìn thấy.”

Khúc Mị Phương rõ ràng là có chút cám dỗ, tóc của bà ta vốn đã như thế này rồi, cho dù có đánh chết chủ cửa hàng cũng không thể phục hồi được, cô gái này tóc đen bóng mượt, làm được thành một bộ tóc giả cũng không tệ.

Giọng điệu của Khúc Mị Phương dịu lại:

"Bây giờ có quá muộn không? Chủ nhật tới con trai tôi sẽ kết hôn."

Tả Cảnh Ngôn cân nhắc thời gian:

"Hôm nay là thứ tư, còn có chín ngày, nếu chị có thời gian, tôi có thể làm xong trong một tuần và tạo cho chị một kiểu tóc thời trang độc nhất vô nhị ở Tĩnh Hải. Đảm bảo chị sẽ là mẹ chồng xinh đẹp nhất vào ngày cưới của con trai."

Khúc Mị Phương có chút rung động trước những lời hứa hẹn này. Bà thả cổ áo Lương La Mỹ trong tiệm cắt tóc và nhìn Tả Cảnh Ngôn:

"Được rồi, vậy cô cứ làm cho tôi đi. Nhưng nếu cô không làm được thì sao?"

"Vậy thì cứ làm những gì chị muốn đi. Cứ đập nát cửa hàng thôi, đúng không, bà chủ?"

Tả Cảnh Ngôn nói với giọng điệu thoải mái và hỏi Lương La Mỹ.

Lương La Mỹ ánh mắt hoảng hốt, đây là ý gì? Đập phá cửa hàng? Cửa hàng của ai bị đập phá?

Ôi chúa ơi!

Sao cô lại mù quàng nhận lời cô gái không biết từ đâu chui ra này cơ chứ?

Nhưng bây giờ cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn, nếu không đồng ý, cửa hàng sẽ bị đập ngay, nếu đồng ý, ít nhất có thể cầm cự được thêm một tuần.

Khúc Mị Phương trừng mắt nhìn Lương La Mỹ yêu cầu bày tỏ lập trường, Lương La Mỹ gật đầu với vẻ mặt buồn bã:

"Cứ làm theo cô ấy nói đi!"

Khúc Mị Phương hài lòng nói với Tả Cảnh Ngôn:

"Được, tôi tin cô, trước tiên cô phải sửa tóc cho tôi, nếu không sửa được, tôi sẽ đánh gãy chân cô."

"Được rồi, vì đôi chân của tôi, tôi sẽ cắt tóc cho chị thật đẹp."

Tả Cảnh Ngôn mỉm cười ngọt ngào, giọng điệu có chút nghịch ngợm.



Khúc Mị Phương cũng theo đó dịu đi, trừng mắt nhìn Lương La Mỹ đang chán nản trước khi ngồi lên ghế cắt tóc.

Lương La Mỹ kỳ thực không tin Tả Cảnh Ngôn, nhưng hiện tại lại càng sợ Khúc Mị Phương trút giận lên mình.

Tả Cảnh Ngôn cầm kéo cắt tóc lên thử, hơi cau mày, cùn như vậy, tại sao Lương La Mỹ không mài kéo?

Kéo của thợ cắt tóc rất quan trọng, càng sắc càng tốt, có thể cắt tóc nhanh và gọn, Lương La Mỹ ở tiệm này hẳn không yêu công việc của mình.

Cô nhìn Lương La Mỹ và hỏi:

“Có đá mài không?”

"Có."

Lương La Mỹ lấy viên đá mài từ trong hộp đựng đồ lặt vặt ra đưa cho Tả Cảnh Ngôn, khi nhìn thấy sự chuyên nghiệp trong việc mài kéo của cô, sự khinh thường ban đầu cũng bớt đi. Cô gái này có vẻ thực sự giỏi phải không?

Tả Cảnh Ngôn mài kéo xong cũng rở nên tự tin hơn, quàng khăn quanh người Khúc Mị Phương và bắt đầu cắt gọn gàng. Có rất nhiều người đứng xem ngoài cửa. Họ bị thu hút bởi những động tác chuyên nghiệp của Tả Cảnh Ngôn khi cắt tóc.

Phần dưới được cắt gọn gàng, phần tóc khô như chuồng gà được cắt tỉa rơi vãi khắp sàn, kiểu tóc mới sớm hiện ra trước mắt.

Khúc Mị Phương nhìn mình trong gương, càng thấy thích mắt, mi tâm cũng dần dần giãn ra, toàn thân từ cứng ngắc chuyển sang thả lỏng.

Lương La Mỹ càng nhìn càng ngưỡng mộ. Tóc tung bay lên xuống như thể nó có sự sống trong tay cô ấy, mái tóc Tả Cảnh Ngôn cắt cũng đẹp.

Sau khi Tả Cảnh Ngôn cắt xong, cô có chút bất mãn và tiếc nuối nói với Khúc Mị Phương:

“Tóc chị đẹp cháy quá, chỉ có thể cắt cho chị như thế này thôi. Sau này khi tóc chị dài ra, tôi sẽ cắt tóc cho chị đẹp hơn, khiến chị trẻ ra mười tuổi.”

Cô lại xin bà chủ một lưỡi dao cạo, đồng thời giúp Khúc Mị Phương tạo hình lông mày đẹp mắt, lần này càng hoàn hảo hơn, bà đột nhiên trông rất thời thượng.

"Ha ha, được rồi, đến lúc đó tôi sẽ tìm cô. Tiểu cô nương tên là gì?"

Khúc Mị Phương nhìn mình trong gương, trông trẻ hơn trước, cô cũng có khí chất độc đáo, tuy hơi ngắn nhưng ít nhất bà có thể ra ngoài gặp gỡ mọi người với kiểu tóc này.

Bà rất hài lòng với tay nghề khéo léo của Tả Cảnh Ngôn.

Tả Cảnh Ngôn giúp bà chải sạch chỗ tóc vụn trên cổ, cởi khăn choàng, mỉm cười trả lời:

"Tôi tên Tả Cảnh Ngôn."

"Được rồi, tôi tên Khúc Mị Phương, một tuần nữa tôi sẽ lấy bộ tóc giả, đừng làm tôi thất vọng."

"Không vấn đề gì, nhưng... tôi nên tính tiền ai đây?"