Chương 29

Phương Tiễn lời ít ý nhiều trình bày ngắn gọn lại những lời Sơ Nghênh đã nói với bà ấy, anh nói:

“Chúng con độc lập về tài chính và tự do cá nhân.”

Khương Thiết Mai cảm thấy điều này thật sự không ổn rồi, cả con trai lẫn con dâu đều muốn chống đối lại bà ấy. Bà ấy chỉ hận bản thân mình miệng lưỡi vụng về, căn bản là không nói được lời nào để đáp trả.

Hết cách, Khương Thiết Mai chỉ có thể ngang ngược nói:

“Trừ khi mẹ chết, nếu không thì sẽ không bao giờ có chuyện tách ra ở riêng đâu.”

Đào Dụ kiên quyết muốn gây áp lực với mẹ chồng, cơm nước xong ngay lập tức thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ, trước khi đi còn bỏ lại một câu:

“Hoặc là ra ở riêng, hoặc là ly hôn.”

Khương Thiết Mai không để ý tới chuyện này, lúc rửa chén còn có tâm trạng ngâm nga kinh kịch.

Khi trở lại trong phòng của mình, Phương Tiễn nói:

“Em nhìn đi, mẹ anh sẽ không đồng ý việc chuyển ra ở riêng đâu.”

Sơ Nghênh nói một cách chắc chắn:

“Chúng ta cứ chờ mà xem, chờ mẹ ý thức được rằng bà ấy không có năng lực để quản lý tiền bạc, bà ấy sẽ sẵn lòng nhượng quyền lại thôi.”

Phương Tiễn nói:

“Mẹ luôn cảm thấy bản thân mình làm rất tốt.”

Sơ Nghênh biết sau này sẽ có cơ hội, yên tâm nói:

“Mẹ của chúng ta là kiểu người tự cho mình tài giỏi, không cần vội, chắc chắn có thể tách ra ở riêng.”

——

Hôm nay là lần cuối cùng Sơ Nghênh đón con gái tan học, sau đó cô phải chuyển sang làm việc vào ca tối. Xuân Yến đã có bạn mới, đang đứng cùng cô bé trong hàng của lớp đi ra ngoài, giống như đã vứt Thẩm Thức Kiệu ra sau đầu luôn rồi.

Mãi cho đến khi Thẩm Thức Kiệu đi tới, cô bé mới giống như đột nhiên nhớ tới cậu bé, vui sướиɠ nhảy nhót, gọi tên Thẩm Thức Kiệu.

“Dì Sơ ạ, hôm nay Xuân Yến không khóc.”

Thẩm Thức Kiệu nói.

Sơ Nghênh cười híp mắt nói:

“Cảm ơn cháu đã quan tâm đến con bé nhé.”

Bây giờ, Sơ Nghênh đã chuyển từ ca sáng thành ca tối. Lúc bảy giờ bốn mươi, cô lái xe đến trạm xe buýt, sau khi ăn cơm tối ở nhà ăn xong xuôi, cô bắt đầu kiểm tra tình trạng của chiếc xe, Tiểu Lý quét dọn vệ sinh. Nếu như xe có trục trặc gì cần sửa chữa thì phải báo với nhân viên sửa chữa chuyên nghiệp, nếu vậy cô sẽ phải làm việc đến muộn hơn.

Chờ sau khi hoàn thành công việc, cô xoay người, dưới ánh đèn, nhìn thấy Phương Tiễn đang ngồi trên xe đạp, mặc áo khoác lông dày cùng với giày da sạch sẽ không dính một hạt bụi, đôi chân dài chống xuống đất, đang nhìn về phía này.

Ánh đèn phác họa ra từng đường nét cứng cáp rõ ràng trên khuôn mặt anh, đôi lông mày kiếm rậm rạp, ánh mắt đen láy, đôi môi góc cạnh rõ ràng mím thành một đường thẳng tắp, có cảm giác rất uy nghiêm, và cũng rất đẹp trai.

Rất vất vả đưa đón cô mà không hề phàn nàn một câu nào.

Trong lòng Sơ Nghênh có chút gợn sóng, cô cảm thấy hôn nhân của hai người là cô đang được hời, lúc còn trẻ cô có được cơ thể cường tráng của anh, khi về già lại có được một đầu bếp riêng nữa chứ.

Vào thập niên tám mươi, trên đường phố thủ đô vào khoảng hơn chín giờ, cũng không có quá nhiều người. Sơ Nghênh ngồi ở ghế sau xe đạp, hai tay ôm lấy eo Phương Tiễn, khuôn mặt dán sát phía sau lưng anh để chắn gió, nói:

“Nếu lúc đó anh tìm một người vợ có học thức, làm giáo viên, hoặc làm việc trong các cơ quan, thì anh sẽ không phải cực nhọc để đưa đón cô ấy đi làm như vậy rồi.”