Chương 11

Người trong thôn đã sớm biết, Tô Tú Tú ở nhà Tô Quảng Mậu có tình cảnh gian nan.

Chỉ là, ngày thường, đứa nhỏ này Tô Tú Tú thật sự quá thành thật, luôn nhẫn nhục chịu đựng, cũng không oán giận với người khác.

Những người khác lại không có huyết hệ thống trực hệ của cô, không tiện thay cô làm chủ. Huống chi mọi người cũng sợ Mã Đại Cước dính vào.

Cho đến khi nghe hai chú cháu giằng co như vậy, mọi người mới hiểu được chân tướng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không nhịn nổi nữa. Có người bất thình lình mở miệng mắng: "Tô Quảng Mậu này thật sự không biết xấu hổ. Đồn công an người ta nếu không có chứng cứ xác thực có thể bắt vợ ông ta sao? Ông ta thì ngược lại, còn dám đổi trắng thay đen, lừa gạt cháu gái ông ta đi làm chứng dối. Đây không phải là xem tất cả mọi người là kẻ ngốc sao?”

Tô Quảng Mậu nghe xong lời này, thân thể không khỏi run lên. Cứ như ông ta bị oan vậy.

Chỉ là không để ông ta giải thích, thảo phạt của mọi người với ông ta nối gót mà đến.

Có người tức giận nói: "Ngày thường, nhìn Tô Quảng Mậu trung thực, lại uất ức, không có dáng vẻ đàn ông. Không nghĩ tới, ông ta thế mà cũng bạc tình bạc nghĩa như vậy. Lấy sạch tài sản em ruột, đem cũng bán nhà người ta thì thôi. Còn không chăm sóc tốt cho cháu gái của ông ta!"

"Còn không phải à, Tô Quảng Mậu chà đạp cháu gái như vậy, cũng không sợ em ruột ông ta chết không nhắm mắt, hơn nửa đêm bò ra từ trong mộ tìm ông ta tính sổ."

Mọi người nhao nhao chọc lên xương sống Tô Quảng Mậu.

Lúc này, Tô lão thái thái ở trong sân nghe thấy tình huống không đúng, cũng vội vàng đi ra.

Lão thái thái này bá đạo đã quen, vừa nghe người khác mắng con trai bà ta, trong lòng nhất thời phát hỏa. Bà ta cũng không phân tốt xấu, mở miệng đã mắng Tô Tú Tú.

“Đồ sói mắt trắng này, thật sự là hỏng lương tâm. Sao lại nói chuyện với bác cả mày như vậy? Ai cho mày gan chó đó, để mày ra sức với người lớn trong nhà như vậy? Có tin tao thay cha mày đánh chết mày hay không?”

Lão thái thái này nói thế nào cũng là bà nội của Tô Tú Tú. Trong mắt bà ta, cháu gái này bà ta mắng thì mắng, đánh thì đánh. Bà nội quản cháu gái vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cho nên, bà ta căn bản cũng không nghĩ tới chuyện thu liễm.



Tô gia trang tuy là nông thôn, thôn dân lại rất chú trọng bối phận và hiếu đạo.

Tóc Tô lão thái thái bạc trắng, bối phận cũng cao. Bà ta vừa đi ra, những người vừa mắng Tô Quảng Mậu yên tĩnh lại.

Tô Quảng Mậu vừa thấy tình thế này, ông ta tạm thời không làm gì được Tô Tú Tú. Không bằng giao cho mẹ già xử lý cho tốt. Vì thế, cũng không lên tiếng.

Bên kia, Tô Tú Tú cho dù bị bà nội chỉ vào mũi mắng, cũng không có bất kỳ cảm giác gì. Cô đã sớm không coi bọn họ là người thân. Không có chút tôn trọng với lão thái thái này.

Chỉ là, cô đã sớm hạ quyết tâm, muốn sửa trị cả nhà Tô Quảng Mậu. Tất nhiên không tránh được phải mượn thế của thôn dân.

Nếu như vậy, cô nhất định phải diễn một vở kịch hay trước mặt mọi người.

Cho nên, Tô lão thái thái mắng càng ác độc càng càn rỡ, Tô Tú Tú lại càng không tranh luận.

Người bên ngoài không rõ nguyên do, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này uất ức đến vành mắt đã đỏ lên, lại không chịu rơi lệ. Hơn nữa mặt mũi bầm dập, bộ dáng như vậy thật sự quá đáng thương.

Trong lúc nhất thời, các thôn dân đều nguyện ý đứng về phía Tô Tú Tú. Đồng thời, cũng càng ngày càng phản cảm lão thái thái và Tô Quảng Mậu bắt nạt đứa nhỏ.

Tuy rằng không tiện nói rõ, mọi người lại thầm mắng trong lòng, Tô lão thái thái này thật sự mất hết lương tâm quá thiên vị.

Tô lão thái thái lại không nghĩ nhiều như vậy, bà ta vốn hồ đồ. Vừa thấy con nhóc chết tiệt Tô Tú Tú không dám cùng bà ta tranh luận, lại giống như bắt được nhược điểm của cô, trong lòng càng thêm đắc ý.

Vì thế, lại liên tiếp hung hăng nhục mạ Tô Tú Tú vài lần, Tô Tú Tú luôn yên lặng nhẫn nại, không cãi lại.

Mọi người càng nghe càng tức giận, trong lòng càng kêu oan cho Tô Tú Tú.